Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 267 - Chương 267: Thủy Tộc Dương Xuân Giang Làm Loạn!

Chương 267: Thủy Tộc Dương Xuân Giang Làm Loạn! Chương 267: Thủy Tộc Dương Xuân Giang Làm Loạn!Chương 267: Thủy Tộc Dương Xuân Giang Làm Loạn!

Nhóm giáo úy liếc mắt nhìn nhau, khẽ thở dài nói: "Cũng không biết Thủy tộc Dương Xuân giang bên kia phát điên cái gì, chỉ biết là ba vị Vương gia Giao Quân đột ngột rời khỏi sông, nổi điên đả thương người. Đại bộ phận tróc yêu nhân đều đi đến nơi đó tiến hành đuổi bắt, trong khi Trần tướng quân phải nhìn chằm chằm vào lão Giao Long kia...

"Từ đầu đến cuối Dương Xuân giang dài hơn bốn ngàn dặm, thậm chí hai đầu của nó còn nằm bên ngoài Thanh Châu, có ai đủ khả năng đi trông chừng cả khoảng cách dài như vậy?”

"Thôi, ngài vẫn nên nhanh chóng chạy qua bên đó đi."

Nhóm giáo úy không dám nói thẳng ra, nhưng ai nấy đều hiểu, rõ ràng là Giao tộc Dương Xuân giang bên kia đang muốn thử sức chịu đựng của Trần lão tướng quân, ngài chưa bị chúng nó quần cho sức cùng lực kiệt, thì lão Giao Long kia tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

Vào thời khắc nguy cơ này, nhóm Thiên Tướng tùy tùng đều đã ra mặt, bọn họ chia nhau chạy dọc theo bờ sông, phối hợp với bản lĩnh truy tìm tung tích yêu ma của tróc yêu nhân, thời thời khắc khắc đều đề cao cảnh giác, chỉ mong mau chóng bắt được ba con Giao Quân Vương gia kia.

Bởi vậy, bọn họ mới khuyên Thẩm Nghi nên chạy qua bên đó.

"Chưa đi vội." Thẩm Nghi lắc lắc đầu nói.

Đoạn đường này hắn đi khác bình thản, không có vội vàng, cho nên cả hai luồng thanh mang và xích mang lẫn Thiên Khung Phá Nhật Thần Cung đều được khôi phục rồi, nhưng Thiên Yêu ngoại đan vẫn còn trống rỗng, trong khi tạm thời hắn chưa định lấy viên Yêu Đan của Bạch Lộc ra sử dụng.

Xét cho cùng, chỉ Tiên Yêu đệ ngũ thuế đã tốn của hắn gần ba ngàn năm trăm năm thọ nguyên, và với khoản thọ nguyên của yêu ma hắn đang có hiện giờ, rõ ràng là vẫn còn thiếu một chút.

"Vậy ngài đang định... Nhóm giáo úy có chút ngơ ngác nói.

"Đi kiếm thêm một chút trước đã." Thẩm Nghi lấy chiếc chuông bạc ra, nhanh chóng truyên tin tức vào trong đó.

Rất nhanh, một vị tróc yêu nhân gân đó đã chỉ cho hắn phương hướng đại khái rồi.

Và dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đôi mắt thanh niên nọ lập tức lóe ra tinh quang, giống như một con Thần Điêu dõi mắt trông về phương xa, cả người lại nhanh như cắt bay lên không trung, trực tiếp hóa thành một cơn gió lướt qua bầu trời.

Nhóm giáo úy đã bao giờ được trông thấy một vị Thiên Tướng tùy tùng bày ra thủ đoạn cao siêu như vậy?

Bởi thế, người đã bay đi từ lâu, nhưng bọn họ vẫn còn ngạc nhiên đứng nguyên tại chỗ.

Tê Bình huyện, Lâm Giang quận.

Trong lúc cơn mưa gió hỗn loạn đang ào ào rơi xuống, đám nhà giàu địa phương vội vàng bỏ tiền ra xây dựng một ngôi miếu mới.

Nghe nói Hà Thân Dương Xuân giang có thể duy trì cho vùng này mưa thuận gió hòa, giúp đám thôn dân cưới vợ sinh con, chấn nhiếp tà ma.

Thật giả không biết, nhưng Tê Bình huyện cũng được coi là một huyện lớn, không phải là nơi hẻo lánh như ở Thủy Vân hương bên kia.

Hơn nữa, xây dựng một cái nhà thờ ở bờ sông cùng với xây dựng một cái nhà thờ ở trong huyện, tuyệt đối là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nhưng có một điều thần kỳ đến khác thường ở đây, bởi vì mặc kệ bọn họ làm cái gì, Trấn Ma ti bên kia cũng không nhiều lời, người ta chỉ phái hai vị giáo úy đi qua nhìn một cái, sau đó chẳng có ai quan tâm đến nữa.

Phỏng chừng bọn họ làm như vậy, cũng vì phát hiện ra nhóm dân chúng quá khẩn trương, đang cần gấp một tồn tại để ký thác tinh thần.

Nguyên nhân chính là như thế, nên tòa miếu mới kia vừa được xây dựng thành, đã thấy hương hỏa ngập tràn, nhóm bách tính đến đây dâng hương cứ phải xếp thành hàng dài, chờ đến lượt.

Trong miếu thờ, có một bức tượng thần đang ngồi nghiêm túc mà trang trọng, hai tay vị ấy đặt ngang ở đầu gối, trên người khoác một chiếc áo choàng với hình vẽ là những đám mây trôi sang trọng quý giá, nhẹ nhàng rủ xuống, bên hông mang theo một thanh bảo đao thẳng tắp, bộ y phục trên người bức tượng điêu khắc này đều được tô màu mực, khiến cho vẻ trang nghiêm kia còn để lộ ra mấy phần sát phạt chỉ ý.

Từng vị khách hành hương đều quỳ gối trên bồ đoàn.

Sau khi tin tức vê những người đã chết được lan truyền rộng rãi ra ngoài, mấy lời câu nguyện trong miệng bọn họ cũng dần dần thay đổi, từ ban đầu là mong muốn được ôm một tiểu tử mập mạp, đã biến thành khát vọng người nhà được an khang.

Mà trong tình hình này, lại có hai nơi lộ vẻ cực kỳ đột ngột, không hợp với lẽ thường. Đâu tiên là trong một đám người xếp thành hàng thật dài ở trên sườn núi bên ngoài miếu thờ kia, lại có chừng mấy chục vị nhân sĩ giang hồ với những cách thức ăn mặc khác nhau, trực tiếp phân tán ra ngoài. Ngẫu nhiên sẽ thấy đám người vừa xuất hiện ấy, đưa tay lên chạm vào chiếc chuông đang giấu ở đai lưng.

Sau đó, là bóng người cao lớn rõ ràng đã bước vào trong miếu, nhưng không có ý định dâng hương cũng không đi cầu nguyện.

"Hà Thần ở Dương Xuân giang?" Bóng người đó chính là một vị trung niên đang đứng chắp tay, phát hiện bức tượng thần kia đang hờ hững quan sát mình, ý cười trên mặt gã lại càng thêm nông đậm, khóe môi cũng càng ngày càng cong lên, mãi cho đến khi không nhịn được nữa, lập tức bật cười ra thành tiếng: "Ôi... Hà hài"

"Ở trước mặt bản quân cũng dám tự xưng là Thần của Dương Xuân giang?"

Tiếng cười không thèm che giấu của ngũ Vương gia Giao Quân, không khỏi khiến các vị khách hành hương gần đó bất mãn, tất cả đều nhíu mày đưa ánh mắt nhìn sang.

Ngay tại khoảnh khắc đó, đột nhiên người trung niên kia lại trừng mắt nhìn tới. Đó là một đôi mắt đỏ bừng lộ vẻ hung thân ác sát, khiến cho tinh thần của tất cả đám khách hành hương bị ánh mắt của gã lướt qua đều chấn động mạnh, thậm chí có người nhát gan còn mất khống chế đại tiểu tiện ngay tại chỗ.

"Thế nào? Bản quân không xứng để bình luận về tên Dã Thần của các ngươi?"

"Không bằng như vậy."

Dường như ngũ Vương gia Giao Quân rất hưởng thụ loại cảm giác trêu chọc đồ ăn trước khi khai vị này, gã lập tức thu hồi vẻ dữ tợn, để lộ ra ý cười nhạt trên môi, nói: "Hiện giờ bản quân đang định ăn các ngươi, ta đếm ba tiếng, xem Hà Thần của các ngươi có thể..."
Bình Luận (0)
Comment