Chương 266: Quả Nhiên, Gừng Càng Già Càng Cay!!!
Chương 266: Quả Nhiên, Gừng Càng Già Càng Cay!!!Chương 266: Quả Nhiên, Gừng Càng Già Càng Cay!!!
Tiêu Sắc Vi khẽ thở dài nói: "Loại chuyện cố ý gây sự này chỉ đơn thuần là tìm chút chuyện cho Trấn Ma ti làm mà thôi, bởi vì chúng nó không có mưu đồ gì từ trước, cho nên chúng ta rất khó nhận được tin tức gì, cũng không có cách nào sớm làm ra phòng bị."
Thẩm Nghi nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không thay đổi gì.
Haizz... Chỉ mấy tháng trước, hắn còn làm một tên sai dịch ở Bách Vân huyện, bây giờ đột nhiên đối phương lại bắt đầu trò chuyện với hắn về thế cục gì đó của Thanh Châu, đúng là làm khó hắn rồi.
Hơn nữa, cứ trông thấy yêu là giết, hắn còn có thể làm gì được đây?...
Sau khi trở vê Đình Dương thành, Thẩm Nghi cũng không dừng lại nơi này quá lâu, hắn lập tức nói lời từ biệt với Tiêu Sắc Vi, sau đó đổi một chiếc xe ngựa khác, có tạo hình khá bình thường. Tuy vẫn là yêu mã kéo xe, nhưng lại không kiêu ngạo bảo một vị Thiên Tướng đi tới đánh xe như trước.
Cũng giống như lúc trước, hắn cùng Tưởng Thừa Vận lặng yên không một tiếng động đi đến Đình Dương quận, thì đến lúc rời đi, cũng chỉ có Tiêu Sắc Vi đứng ở bên đường nhìn theo chiếc xe ngựa chở hắn, dần dần biến mất ở phía cuối tâm mắt.
Biến hóa duy nhất phát sinh, chính là chung quanh Đình Dương quận đã ít đi rất nhiều Đại Yêu.
Một lúc sau, Tiêu Sắc Vi mới thu hồi ánh mắt, có chút xuất thần nhìn chằm chằm vào mũi giày. Cùng là Trấn Ma đại tướng, vì sao Trần lão gia tử có thể bồi dưỡng ra một vị tùy tùng cường hãn làm cho tâm thân người ta hoảng hốt như vậy, trong khi Du tướng quân thực lực mạnh mẽ, mấy tên tùy tùng bên cạnh cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, nhưng so sánh với Thẩm Nghị, bọn họ lại không khỏi thất sắc hơn quá nhiều.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay.
Lâm Giang quận, Thanh Châu.
Trên con đường dài đầy những người buôn bán nhỏ đi qua đi lại, nối liền không dứt, dường như bầu không khí xung quanh cũng không khác gì ngày thường.
Đối mặt với lượng khách nhân vượt xa trước đây, mấy người kể chuyện trong quán đã cố gắng gào khàn cả giọng chỉ muốn kiếm thêm hai đồng tiền, đáng tiếc người nghe thì nhiều, người nguyện ý bỏ tiền ra lại ít.
Đám tiểu dân kia chỉ chút tiền công và kiến thức ít ỏi, nhìn không hiểu thế cục, muốn nhóm người này nghe hiểu, bọn họ cũng chỉ có thể thêm mắm thêm muối từ những lời đồn bên ngoài, sau đó chế ra một vài câu chuyện có liên quan tới những vị cao thủ ở Thanh Châu và đám yêu ma, lấy đó để thu hút người nghe.
Đó là kỹ năng của bọn họ, nhưng thứ cảm giác nhạy bén đối với nguy hiểm mới chính là bản năng mà bọn họ ỷ vào để mưu sinh.
Lấy ví dụ như, chỉ cân nhác thấy đám sai dịch nha môn đang đi tuân phố khe khẽ thở dài, hoặc là trong thành lại thêm mấy vị hiệp khách giang hồ có gương mặt xa lạ mà biểu cảm ngưng trọng, là cả đám lập tức đi đổi gạo lức trong nồi thành cám thô vỏ trấu, hai lượng dầu trong bát cũng đổi thành dưa muối đen như mực, lại mang chút tiền đồng tiết kiệm của mình đi đổi thành một đống lương thực dự trữ, nhanh chân mang đi giấu đến một nơi không đáng chú ý nào đó trong nhà.
Vào thời điểm ấy, có một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy qua con phố dài, sau đó dừng lại bên ngoài phủ Trấn Ma Tướng Quân hơi có vẻ cũ kỹ, nhìn qua cũng thấy, hẳn là đã rất nhiều năm rồi, nơi này không được bảo dưỡng, tu sửa.
Trước cửa có một vị lão đầu già nua, hai tay đã có chút run rẩy, đang cầm chổi tỉ mỉ quét đống lá rụng dưới chân. Dường như vị lão đầu này còn có chút nghễnh ngãng, bởi vì mãi đến lúc tên xa phu nắm lấy dây cương, kéo yêu mã kia dừng bước, lại hô to ba tiếng liên tục, lão đầu ấy mới mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu lên hỏi: "Ngài tìm vị nào?"
Ngay sau đó, một bóng người từ trong xe đi xuống làm cho lão theo bản năng vội vàng vứt bỏ cây chổi, cố gắng dựng thẳng tấm lưng còng của mình lên, gân cổ họng hô lớn: "Hoàng Kiên tham kiến Thiên Tướng tùy tùng!"
Thanh niên vừa bước xuống kia dùng Ô Kim quan buộc tóc, khoác áo choàng thêu hình Hung Lang Thôn Nguyệt, trên cổ áo có thêu đồ án Âm Dương Ngư, trên eo buộc một miếng bảo ngọc, lại vác theo một thanh đao dài chừng ba thước... Tất cả những điều này đều nói lên rằng, đối phương chính là một trong số những vị đại nhân đang trấn thủ Lâm Giang quận của bọn họ.
Nhưng khuôn mặt trẻ tuổi trắng nõn mà xa lạ kia lại khiến Hoàng Kiên cảm thấy ảo não tự trách không thôi, bởi vì lão có nghĩ vỡ đầu cũng không nhớ nổi tên họ của đối phương.
Đúng là tuổi đã lớn thì không dùng được mài
Thanh niên kia khẽ gật đầu, lại dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Thẩm Nghi có việc cần bẩm báo Trần Càn Khôn tướng quân, kính xin lão nhân gia đi thông báo một chút."
"Được, được, Thẩm đại nhân chờ một chút, ta đi ngay đây, ta đi ngay đây..." Dường như Hoàng Kiên có chút thụ sủng nhược kinh, lão vội vàng kích động xoay người, nhưng chưa kịp nhấc chân lên, đã dùng sức võ võ trán, lại đưa mắt nhìn vị Thẩm đại nhân kia, nói: "Đại nhân, Trần lão tướng quân không ở trong phủ."
Dường như những người bên trong đã bị tiếng hô to lúc trước của Hoàng Kiên làm kinh động, rất nhanh đã có mấy vị giáo úy trẻ tuổi lao ra.
Vừa nhìn thấy cách ăn mặc của Thẩm Nghi, phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là ngây người một lát, mãi về sau, dường như có một người trong đám này đã nhớ ra điều gì, gã lập tức lắp bắp nói: "Ngài là Thanh Phong Sơn... Thẩm đại nhân, mau mời vào!"
Vị giáo úy trẻ tuổi này phản ứng cực nhanh, vừa nhớ đến thân phận của đối phương cũng nhớ ra lệnh cấm mà vội vàng sửa lại những lời đang định nói ra.
Bởi chuyện đối phương trảm giao chính là tuyệt mật, ngay cả gã, chỉ thoáng nghe được nửa câu trong lúc tình cờ bắt gặp hai vị Thiên Tướng nói chuyện phiếm, cũng bị Thiên Tướng đại nhân hung hăng quất cho ba roi, thậm chí còn bị ngài ấy cưỡng chế đuổi cút ra ngoài doanh trướng...
"Thật không ngờ, ngay cả ngài, Trần lão tướng quân cũng mời về." Mấy người bọn họ ân cần hỏi han, nhanh chóng mời Thẩm Nghi tiến vào phủ đệ: "Thẩm đại nhân đang muốn đi Thủy Vân hương sao?"
"Bên đó đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Nghi lập tức dừng bước, nghi hoặc hỏi.