Chương 265: Ngươi Tính Nằm Tới Khi Nào?
Chương 265: Ngươi Tính Nằm Tới Khi Nào?Chương 265: Ngươi Tính Nằm Tới Khi Nào?
Lúc trước, chỉ mới chạm vào băng kiếm một cái, đã khiến Thẩm Nghi có chút ăn không tiêu. Nếu hắn nhớ không lầm, dường như trong cơ thể nữ nhân này đang cất giấu hàng ngàn hàng vạn cây ngân châm giống nhau như đúc, đủ để hội tụ thành một con Huyền Băng Ngọc Long lớn đến kinh người.
So sánh với nàng, hắn chỉ trấn áp một viên ngoại đan, đúng là đối phương không cần phải ngạc nhiên đến thế.
Cho nên... ý tứ của nàng là mượn lực trấn áp của Dung Nhật Bảo Lô, sau đó lấy Thiên Yêu ngoại đan để nuôi nấng nội đan của chính mình?
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Nghi đã bình tĩnh lại.
Dường như suy nghĩ những chuyện này ở thời điểm hiện tại là quá sớm rồi, bởi nói gì thì nói, ngay cả Ngưng Đan pháp hắn còn chưa lấy được, nghĩ gì đến Bão Đan Uẩn Thần sau khi Ngưng Đan viên mãn?
Nhưng đây cũng là thời điểm hắn nên dành chút thời gian để quay về Thanh Châu thành dùng thân phận tróc yêu nhân đòi triêu đình ban thưởng, giờ phút này, trong chuông bạc của hắn đã có đầy các loại tinh huyết của yêu ma rồi.
Tinh huyết của một nhà bốn người Sơn Quân, một nhà ba người Khổng Tước, Hắc Thạch Đàm Thiêm Quân, hai con yêu vật Ngưng Đan viên mãn là Kim Điêu và Tử Điêu, ba con tiểu yêu đã khai trí hắn thuận tay chém rụng trong lúc hộ tống Tiêu Sắc Vi đi Hắc Thạch Đàm lúc trước nữa, tinh huyết của con yêu ma Sồ Đan cảnh hắn đã đã nhận được trong khi đưa tin đến Bạch Vân quan, cùng với một sợi tinh huyết hùng hồn nhất thuộc về Bạch Lộc.
Ngược lại, tất cả khí tức của đám yêu vật này đều vì chúng nó đã tử vong mà tiêu tán, một sợi cũng không còn...
Thật ra phương thức có lợi nhất chính là trước cầm khí tức trở vê ghi công, sau đó lại đi ra bên ngoài giết yêu.
Haizzz... chung quy lại, cũng bởi đây là lân đầu hắn làm nhiệm vụ của tróc yêu nhân, không có kinh nghiệm gì, đã để lãng phí rất nhiều công trạng.
Thẩm Nghi thoáng thư giãn thân thể một chút, lúc này mới quay đầu nhìn lại: "Tiêu tiền bối, ngươi tính nằm tới khi nào?"
Hắn và Khương Thu Lan đều là võ phu có tu vi, sao có thể không biết Tiêu Sắc Vi đã tỉnh lại từ sớm, chẳng qua tính tình bọn họ vốn lạnh nhạt, không thích xen vào việc của người khác, cũng không muốn quấy rầy chuyện giả vờ ngủ của đối phương mới không vạch trần mà thôi.
Lông mi Tiêu Sắc Vi thoáng run rẩy một cái, nàng lập tức ngồi dậy từ dưới mặt đất, có chút lúng túng nói: "Ta thấy các ngươi đang nói chuyện chính sự, không tiện quấy rầy... Không sao, ta có thể tự mình trở về."
Nàng thật sự không ngờ, thanh niên này lại từ chối lời mời của Khương Thu Lan...
Nếu đổi người đang ở chỗ này thành Tưởng Thừa Vận, chỉ sợ ông ta đã sớm rút kiếm vấn thiên tỏ lòng trung thành rồi.
Về phần tại sao nàng lại giả bộ ngủ... là nàng thật sự không thể tưởng tượng ra được, rốt cuộc là mình nên lấy loại vẻ mặt gì để ngồi xuống bên cạnh hai người kia, mới có thể tỏ ra không quá đột ngội...
Thẩm Nghi khẽ lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không sao, ta cũng không thiếu chút thời gian này.'
Nếu không phải lần này, nữ nhân trước mắt dùng chuông bạc nhắc nhở, thì khả năng cao là hắn đã trực tiếp xông vào cạm bẫy vốn được lập ra để phục kích Khương Thu Lan rồi, mà bên trong lại có tới ba con yêu vật, con yếu kém nhất cũng là Đại Yêu Bão Đan cảnh, trong khi đằng sau vẫn còn ba con Yêu Quân Ngưng Đan viên mãn khác nữa...
Đứng trước tình huống này, dù Thẩm Nghi có tự phụ hơn nữa, hắn cũng không dám nói bản thân có thể dễ dàng thoát thân từ trong thế cục ngặt nghèo như vậy.
"Cảm ơn." Tiêu Sắc Vi đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Hai người rời khỏi miếu hoang, lại rời khỏi Khê Thai sơn mạch, đi về phía rừng cây nhỏ đã buộc yêu mã lúc trước.
Tiêu Sắc Vi dùng chiếc chuông bạc của mình báo tin bình an cho vị tróc yêu nhân đang chờ đợi, sau đó nhẹ nhàng trấn an mấy con yêu mã đang hoảng sợ.
"Ngươi muốn đi Lâm Giang quận sao?" Hai người thúc ngựa về thành, Tiêu Sắc Vi vốn định nhắc nhở hắn đi đường cẩn thận, nhưng lời đến khóe miệng lại thu trở vê.
Trải qua chuyện tối hôm qua, hình tượng của đối phương ở trong mắt nàng đã khác.
Thẩm Nghi đã là một nhân vật có thể đồng hành giết yêu với Khương Thu Lan... cho nên chuyện hắn cần làm, đã không còn là chuyện mà nàng có thể tham dự. "Đi xem một chút đi." Dù Thẩm Nghi cảm thấy chuyện này có chút phiền phức, nhưng ngẫm lại mới thấy, bởi vì khả năng khống chế Thiên Yêu ngoại đan của hắn còn chưa thuần thục, mới khiến cho hai vị Trấn Ma đại tướng phải vì chuyện này mà bôn ba.
Bọn họ chịu khó đi như vậy, hắn chỉ đi có một chuyến mà thôi, cũng không tính là gì.
Huống chỉ, bản thân hắn vốn là Thiên Tướng tùy tùng ở Lâm Giang quận, nhưng đến tận bây giờ còn không biết phủ Trấn Ma đại tướng được đặt ở nơi nào bên trong Lâm Giang quận, nghĩ như thế nào cũng thấy chuyện này hơi bị kỳ quái.
"Ta muốn hỏi một chút, đêm qua con yêu ma đã phục kích Khương đại nhân trông như thế nào?" Thoạt nhìn vẻ mặt Tiêu Sắc Vi có chút khẩn trương.
"Một con ngưu yêu." Nhắc tới việc này, một tia ảo não khó có thể nhìn thấy lại lướt qua trong mắt Thẩm Nghi. Đêm qua hắn rời đi quá vội vàng, đã quên hút một sợi khí tức trên người con ngưu ma kia rồi.
"Tiểu Yêu Vương?" Bỗng nhiên Tiêu Sắc Vi dùng sức kéo dây cương lại, ngoài miệng hô lớn: "Hỏng rồi!"
"Có ý gì?" Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn lại.
"Chẳng trách Khương đại nhân lại lập tức chạy về Ngọc Sơn quận. Bởi vì mỗi lần con tiểu Yêu Vương này bị thương chạy trốn, Khiếu Nguyệt Yêu Vương đều sẽ để thủ hạ đi tới Thanh Châu gây sóng gió, khiến cho Trấn Ma T¡ không thể nhân cơ hội này đi phục kích nó." Tiêu Sắc Vi lộ vẻ lo lắng nói.
Một con Yêu Vương già đời như nó, lại đi chiếu cố một đối thủ cạnh tranh ngoại lai như thế? Chỉ có thể nói rằng nó đã thèm thuồng mảnh đất Thanh châu này từ lâu lắm rồi. Thà rằng nó nuôi một con Yêu Vương mới mang theo tham vọng muốn cạnh tranh với mình, cũng phải chém giết Tổng binh và Khương Thu Lan trước.