Chương 264: Thôn Thiên Đan Phệ!
Chương 264: Thôn Thiên Đan Phệ!Chương 264: Thôn Thiên Đan Phệ!
Khương Thu Lan thu hồi Huyền Băng Thất Sát kiếm ý, nhưng không thả lại vào trong cơ thể. Chỉ thấy nàng đi đến vị trí ban đầu, lại một lần nữa nhóm lửa, an tĩnh ngồi bên cạnh, rồi lấy ra một vại rượu từ bảo cụ trữ vật bên hông, đặt xuống đất, cuối cùng mới nhìn về phía thanh niên đang nhắm mắt dựa vào góc tường đăng xa kia, nhẹ giọng nói: 'Ngươi qua đây một chút.'
Thẩm Nghi hơi nhíu mày, nhưng nghĩ đến vừa rồi mình đã nhận của người ta nhiều chỗ tốt như vậy, từ chối thì không tốt... Cuối cùng hắn vẫn đứng dậy đi đến bên cạnh đống lửa, ngồi xuống, nhưng lại lặng lẽ chuyển ánh mắt sang một nơi khác, bởi đến tận lúc này, mảnh sương đỏ ngưng kết gần như thực chất kia vẫn còn phủ kín đôi mắt đen nhánh của hắn, không xua đi được.
Khương Thu Lan đã biến cây ngân châm lúc trước thành một thanh trường kiếm trong suốt như được ngưng kết từ hàn băng, nắm nó trong lòng bàn tay, rồi đưa về phía thanh niên kia, lạnh nhạt nói: "Thử một chút đi."
Thẩm Nghi nhíu mày, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mới vươn một ngón trỏ tới, thử chạm vào thanh kiếm ấy.
Trong chốc lát, một luồng hàn ý lạnh thấu xương khiến người ta khó có thể chịu đựng được, đã theo đầu ngón tay nhanh chóng lan tràn ra khắp toàn thân hắn.
Khóe môi Thẩm Nghi run rẩy, gương mặt lộ vẻ dữ tợn, nhưng rất nhanh lại rơi vào bình tĩnh. Hắn chợt phát hiện, theo quá trình lưu chuyển của luồng hàn ý này, toàn bộ cảm xúc oán độc và thô bạo vốn được tích tụ trong đầu mình đã nhanh chóng bị xua tan sạch sẽ rồi.
Hai con ngươi đen nhánh lại một lần nữa trở nên trong suốt.
Khương Thu Lan lại hóa thanh trường kiếm ấy thành một cây ngân châm, sau đó đâm vào lòng bàn tay, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường: "Triều đình có một thức Ngưng Đan pháp, tên là Thôn Thiên Đan Phệ, không giống với những loại Ngưng Đan pháp khác, khi uẩn dưỡng tu luyện nó, ngưng tụ ra nội đan, có thể nuôi dưỡng càng nhiều thứ khác nữa. Ta đề nghị ngươi chọn cái này."
Thẩm Nghi hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, hẳn là đối phương đang muốn nói đến Thiên Yêu ngoại đan của hắn.
"Dung Nhật Bảo Lô có thể câu thông tới ba trăm năm mươi đại khiếu, sẽ mang đến lợi ích rất lớn đối với quá trình tu luyện Thôn Thiên Đan Phệ." Mỗi một câu nói của Khương Thu Lan đều lộ ra vẻ khẳng định chắc nịch, làm cho người ta theo bản năng lại có thêm vài phần tín nhiệm đối với nàng.
Nàng nói xong, mới đẩy vò rượu dưới đất về phía Thẩm Nghỉ: "Xua hàn, đừng khách khí.'
Dứt lời, Khương Thu Lan lại một lân nữa chìm vào yên tĩnh. Nàng lấy vò rượu mới ra, thuần thục mở nắp, uống từng ngụm rượu mạnh.
Thẩm Nghi có thể cảm nhận được thân thể mình hơi đông cứng, vì vậy cũng không khách khí, lập tức cầm lấy vại rượu kia, cảm nhận được vị cay nồng trôi qua cổ họng, lại vô thức nhíu mày.
Dường như thứ đồ chơi này vốn không phải một loại thức uống để người ta xem như rượu ngon mà nhấm nháp, trên thực tế, nó chẳng mang đến cho người ta một chút sung sướng nào. Cũng may sau khi nuốt vào trong dạ dày, toàn thân lại xuất hiện một tia ấm áp không sao hiểu nổi, thậm chí còn trở nên nóng hừng hực khá là thần kỳ.
Hai người ngồi đối diện với nhau bên đống lửa, cũng mặc một bộ y phục màu đen, cùng trầm mặc ít nói.
Tiêu Sắc Vi đang năm phía dưới bức tượng thần, lại lặng lẽ mở mắt ra, liếc nhìn sang bên cạnh, bàn tay hơi nắm chặt, sau đó tự giác nhắm mắt xuống: "..."
Mãi cho đến khi vại rượu trống trơn, Khương Thu Lan mới đứng lên nói: "Ta phải trở về Ngọc Sơn quận rồi, ngươi có muốn đi không?"
Sau chuyện đêm qua, Thẩm Nghi đã đại khái hiểu được tính tình của đối phương rồi. Những câu hỏi của nàng chỉ đơn thuần là một loại khách khí mà thôi, ý nghĩa chân chính của nó cũng chẳng khác gì một câu "Tạm biệt" cả, chứ không phải nàng chân chính muốn dẫn hắn đi cùng.
"Không được, ta muốn đưa Tiêu tiền bối trở về Đình Dương thành trước." Thẩm Nghi cũng tùy tiện tìm một cái cớ, nếu đối phương muốn ởi giết yêu, thì đương nhiên hắn phải đi theo rồi, nhưng muốn trở về Thanh Châu thì thôi.
"Vậy ngươi có thể giúp ta một chuyện hay không?" Khương Thu Lan đi tới cửa miếu hoang, chợt mở miệng hỏi.
"Là chuyện gì?" Thẩm Nghi đưa mắt nhìn lại, chợt thấy trong mắt Khương Thu Lan xẹt qua một tia trêu chọc mơ hồ: "Phiên ngươi đi đến Lâm Giang quận một chuyến, nói với Trần Càn Khôn tướng quân rằng, con yêu ma ở Thanh Phong sơn đã bị diệt trừ rồi."
Thẩm Ngh:: "..."
Khương Thu Lan chậm rãi rời khỏi đỉnh núi.
Thẩm Nghi hơi có chút cảm khái nhìn chằm chằm theo phương hướng đối phương rời đi. Cao thủ chính là cao thủ, dường như trong cảm giác của bọn họ, thời gian vốn chẳng đáng giá bao nhiêu, ngay cả đi đường nàng cũng bày ra tư thái thong dong không vội vàng như vậy.
Chẳng biết đến khi nào hắn mới có thể nắm giữ thứ thực lực mạnh mẽ nhường này, đến lúc ấy, hắn cũng sẽ dừng bước nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Ý niệm này vừa mới sinh ra, đã nhanh chóng bị chính hắn tiêu diệt.
Lần này, có thể nói là trong quá trình giao thủ với Bạch Lộc Yêu Quân, Thẩm Nghi đã bị nó ép phải dùng ra toàn bộ thủ đoạn của mình rồi.
Thiên Yêu ngoại đan khô kiệt, quang mang xanh đỏ đến từ Khổng Tước yêu cũng cân thời gian khôi phục, kim quang trên cây Thiên Khung Phá Nhật Thân Cung cũng ảm đạm hơn phân nửa, thậm chí lúc này, ngay cả bộ thân thể mạnh mẽ được Tiên Yêu cửu ngũ thuế gia trì của hắn, cũng lộ ra mỏi mệt từ trong ra ngoài rồi.
Không hổ là một trong những vị Bão Đan cảnh danh chấn Thanh Châu, nhưng ngay cả Bạch Lộc, ở bên cạnh con Ngưu Ma kia, vẫn phải bày ra dáng vẻ nịnh nọt khúm núm.
Cho nên... muốn bản thân có thể sừng sững bất động trong dòng lũ loạn thế này, thì hắn còn phải đi một đoạn đường rất dài, rất dài nữa.
Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, chợt nhớ tới Thôn Thiên Đan Phệ Pháp cùng với Dung Nhật Bảo Lô mà Khương Thu Lan từng nhắc tới trước đó.
Hiển nhiên, dù đối phương không nhận ra Ngoại Đan Thuật của hắn vốn bắt nguồn từ Thanh Khâu hồ yêu, thì cũng phát hiện ra hắn đang dựa vào một thứ ngoại lực nào đó, đang sử dụng tu vi của yêu ma.
Nhưng thái độ của nàng lại khiến Thẩm Nghi có chút bất ngờ, bởi vì dường như đối phương hoàn toàn không cảm thấy đây là chuyện lớn gì, thậm chí nàng còn nhắc nhở hắn có thể dùng Ngưng Đan pháp triệt để biến thứ "ngoại lực" này trở thành của mình.