Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 263 - Chương 263: Lưỡng Nghi Đạo Kiếm!

Chương 263: Lưỡng Nghi Đạo Kiếm! Chương 263: Lưỡng Nghi Đạo Kiếm!Chương 263: Lưỡng Nghi Đạo Kiếm!

Giống như vừa được những lời nói của Bạch Lộc nhắc nhở một phen, Thẩm Nghi khẽ gật đầu, tay trái dựng thẳng trước ngực, thuần thục niết một cái kiếm chỉ.

Thiên Yêu ngoại đan đột ngột rung lên, lượng yêu lực vốn đang tích trữ trong đó lập tức phun mạnh ra ngoài.

Rất nhanh, một thanh đạo kiếm màu đỏ tươi ngưng kết gần như thực chất, đã được ngưng tụ trước người, hình vẽ Âm Dương Ngư chậm rãi lưu chuyển bên trên tận tình để lộ ra toàn bộ khí tức hung sát.

Nhìn thanh đạo kiếm... không, phải là tà kiếm mới đúng, tâm trạng của Bạch Lộc lại một lần nữa run lên, dù nhìn qua, sẽ có cảm giác thanh kiếm trước mặt vô cùng kỳ quái, nhưng vẫn có thể lờ mờ phân biệt ra bóng dáng của Lưỡng Nghi chân ý ở trong này. Thậm chí trình độ ngưng thực của thanh tà kiếm trước mắt còn vượt xa đạo kiếm của Bạch Vân quan chủ.

Vấn đề là Bạch Vân quan bên kia đã bao nhiêu năm rồi không có đạo sĩ nào tu luyện Lưỡng Nghi chân ý đến viên mãn...

Mà đó còn chưa hết, dựa vào khí tức đối phương hiển lộ ra ngoài, thì rõ ràng là tên này còn chưa đạt tới Ngưng Đan viên mãn... Đến cùng là hắn đã làm cách nào để ngưng tụ ra một đạo kiếm ý này? Chẳng lẽ hắn có thể tùy ý điều động nội đan, hoàn toàn không cần quan tâm đến sự hạn chế của kinh mạch đại khiếu?

Không để Bạch Lộc Yêu Quân có cơ hội suy tư, cả người Thẩm Nghi lập tức bay lên giữa không trung, bộ trường sam màu đen đậm chập chờn theo gió, mí mắt hắn khẽ giật, trong mắt là một mảnh sương đỏ nồng đậm, khóe môi khẽ nhếch, tạo nên một đường cong rét lạnh, đôi mắt hững hờ, yên tĩnh quan sát con yêu ma dưới chân.

Ngay sau đó, thanh đạo kiếm màu đỏ tươi kia lập tức hóa thành một đường lưu quang chém xuống!

Phập! Bạch Lộc còn chưa kịp phản ứng, bắp đùi đã bị đâm xuyên.

Lưỡng Nghi Đạo Kiếm vừa hoàn thành xong một đòn tấn công, đã nhanh chóng bay lên không trung, thay đổi phương hướng lại giết trở về!

Thẩm Nghi dứt khoát lấy ra một viên Yêu Đan Khổng Tước Thành Đan cảnh cuối cùng, bỏ vào trong miệng, cũng tùy ý lau đi vết máu trên khóe miệng.

Thiên Yêu ngoại đan trống rỗng đã được bổ sung, một lần nữa được lấy đầy chừng năm phần tu vi. Làm xong thao tác này, bỗng nhiên hắn biến mất tại chỗ, là phối hợp với Lưỡng Nghi Đạo Kiếm trước sau giáp công.

Âm! Ầm! Ầm!

Thẩm Nghi quét một đòn tiên thối lên đầu Bạch Lộc, rồi ngay sau đó, là một quyền như băng sơn, thô bạo đánh vào thân thể đối phương. Đồng thời Lưỡng Nghi Đạo Kiếm cũng nhắm chuẩn cơ hội, lập tức xuyên qua người nó.

Mỗi lần hắn đánh xuống một quyền, trên người Bạch Lộc sẽ có thêm một miếng da thịt bị kịch độc ăn mòn. Giờ phút này, thân thể vốn tuấn dật mạnh mẽ khi xưa đã trở nên mấp mô, gồ ghê, còn bị huyết tương nhuộm đẫm.

Nó cũng đánh trả cực kỳ hung mãnh, không ngừng đập vỡ xương cốt trên người thanh niên kia.

Thương thế kinh khủng như vậy, đổi lại là võ phu bình thường, đã đủ để chết mười lần rồi, nhưng dưới hồng mang uẩn dưỡng, Thẩm Nghi lại dường như không biết đau đớn là gì, cứ như một tên Sát Thần vĩnh viễn cũng không thấy mệt mỏi, khiến cho đáy lòng Bạch Lộc dần dần sinh ra một tia sợ hãi và vô lực.

Tới cuối cùng, nương theo một tiếng nổ vô cùng nặng nề truyền đến!

Trong khoảnh khắc khi thanh niên nọ vừa đánh cho nó một kích tới choáng váng đầu óc, lại lao tới, giãm một cước lên người nó, hung hăng đạp nó xuống đất. Cùng thời điểm ấy, Lưỡng Nghi Đạo Kiếm bên kia cũng lao tới, cắm thẳng vào bụng nó.

Tưởng đến đó là hết nhưng không, Thiên Khung Phá Nhật Thần Cung lại xuất hiện, trực tiếp rơi xuống tay hắn.

Đây là một trong số cực ít bảo cụ có thể chân chính uy hiếp được Yêu Quân Bão Đan cảnh.

Trâm Nghi dứt khoát vươn tay kéo dây cung, vâng mặt trời trên thân cung tỏa sáng rực rỡ, tựa như bàn tay hắn đang nắm lấy một vầng thái dương chói mắt vậy.

Chỉ suýt chút nữa là Bạch Lộc đã bị nguồn sáng kia làm mù mắt.

Đây là lần đầu tiên nó biết, trường cung còn có thể dí sát vào đầu người ta như vậy.

Ngay sau đó, trên Khê Thai sơn lập tức tỏa ra một vầng hào quang ngút trời!

Phần lớn sinh linh trên núi đều tạm thời mất đi thính giác, giống như cả đám vừa rơi vào một vùng chết chóc.

Âm ầm —— Bạch quang tan biến đi, Thẩm Nghi nhìn chăm chằm vào con lộc yêu không đầu dưới chân, hắn hơi có chút mệt mỏi phất tay hủy bỏ Lưỡng Nghi Đạo Kiếm. [ Chém giết Bạch Lộc Bão Đan cảnh, tổng thọ tám ngàn bảy trăm năm, thọ nguyên còn lại ba ngàn bốn trăm năm, hấp thu xong ]

Hắn liếc nhìn về phía bóng người đang đứng khoanh tay phía xa xa kia, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn tự mình cầm lấy nghi đao, cúi người móc đi viên Yêu Đan không ngừng lóe lên một mảnh kim quang óng ánh kia.

May mà thi thể Bạch Lộc không lớn, cũng không cần xử lý, cứ dứt khoát thu toàn bộ vào trong chiếc chuông bạc.

Trên thực tế, nữ nhân kia đã xuất hiện tại khoảnh khắc hắn dứt khoát xông lên lân cuối cùng rồi, nhưng sau khi xuất hiện, nàng vẫn đứng yên tĩnh ở bên cạnh quan sát.

Cũng bởi sự xuất hiện của nàng, mới khiến cho con Bạch Lộc kia xuất hiện một thoáng hoảng loạn trong nháy mắt, đã bị Thẩm Nghi thành công bắt được cơ hội.

Biểu cảm trên mặt Khương Thu Lan vẫn bình tĩnh như thường, không chút gợn sóng, chỉ là trong mắt mơ hồ hiện lên một chút cảm khái, giống như nàng đang nhìn thấy một người bạn cũ đã trưởng thành đến trình độ đủ để một mình đảm đương một phía rồi.

Trâm mặc hồi lâu, nàng mới cười khẽ lắc đầu nói: "Ngươi rất lợi hại."

"Cũng tạm." Thẩm Nghi thu đao vào vỏ, quay người mang theo vẻ mệt mỏi đi lên đỉnh núi.

Đã nói một nén nhang, nhưng tới cuối cùng vẫn chậm hơn đối phương rất nhiều.

Khương Thu Lan không nhanh không chậm đi theo phía sau hắn, chú ý thấy điểm khác thường của thanh niên kia, nhưng lại không nói thêm điều gì.

Ở thời điểm hiện tại, sau khi chịu ảnh hưởng đến từ cuộc chiến ban nấy, cả tòa Khê Thai sơn đều đã thay đổi hình dáng rồi, chỉ có ngôi miếu đổ nát trên đỉnh núi kia là vẫn duy trì nguyên trạng như cũ dưới sự che chở của sợi kiếm ý như ngân châm lúc trước.
Bình Luận (0)
Comment