Chương 269: Thật Ra, Ta Vẫn Luôn Chờ Đợi Ngươi...
Chương 269: Thật Ra, Ta Vẫn Luôn Chờ Đợi Ngươi...Chương 269: Thật Ra, Ta Vẫn Luôn Chờ Đợi Ngươi...
Người đang đứng gần lão gia tử Trần Càn Khôn nhất cũng không phải là Thiên Tướng, mà là một người trẻ tuổi có dáng người rắn chắc cường tráng, ăn mặc như một Vị giáo úy tam văn.
"Vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một thời gian, ai ngờ vừa đi ra ngoài lại phải đối mặt với công cuộc tọa trấn Giao tộc Bão Đan cảnh, có phải là trong lòng ngươi đang có chút phiền lòng vì lão phu hay không?" Trân Càn Khôn âm thầm cười trộm nói.
"Không có, ta chỉ cảm thấy mình chẳng mang đến một chút tác dụng nào, trong lòng có chút áy náy mà thôi." Phương Hằng chậm rãi siết chặt bàn tay nói.
"Ngươi còn trẻ, là do đám lão già chúng ta vô dụng, không tranh thủ đủ thời gian cho các ngươi." Trần Càn Khôn có chút thổn thức nói.
Đây là sự thật, vì khi lão còn trẻ, tu vi cảnh giới cũng không bằng đám tiểu tử này.
Nghĩ đến đây, lão lại mở miệng an ủi: "Ngươi đã là tôn tại mà đám bạn cùng lứa cần phải ngưỡng vọng rồi, không cần phải đi so sánh với một đám lão già như chúng ta."
"Ngưỡng vọng ư?" Phương Hằng khẽ cười một tiếng đầy tự giễu, gã không phản bác nhưng chẳng hiểu vì sao đột nhiên lại có một bóng người xẹt qua trong đầu.
Đúng vào lúc này, có một vị tróc yêu nhân nhanh chóng chạy tới.
Trân Càn Khôn thu lại nụ cười, trâm giọng hỏi: "Có bắt được chúng nó không?"
Trong nhiệm vụ lần này, đã có đến mười mấy vị ngân linh tróc yêu nhân kinh nghiệm phong phú đồng thời xuất thủ, lại trải qua ba - năm ngày rồi, cũng nên có một chút thu hoạch mới đúng.
"Không có, nhưng mà..." Vị tróc yêu nhân nọ mới nói được một nửa, đột nhiên tiếng nói lại im bặt.
"Nhưng cái gì?" Phương Hằng lo lắng hỏi, lại phát hiện Trần lão gia tử đã thu hồi ánh mắt, chuyển hướng nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người Trấn Ma ti, trên bầu trời vốn đang bị một mảnh sương mù dày đặc phủ kín lại xuất hiện ba con Giao Long khổng lồ đang cúi thân mình xuống, lớp vảy đen nhánh trên mình chúng lóe lên hàn quang, mỗi một con trong đám này đều không nhỏ hơn con từng xuất hiện tại Thanh Phong sơn kia.
Giờ phút này, chúng đang lấy thế sét đánh không kịp, đột nhiên nện thẳng xuống đất! Oanh —— Rất nhiều Thiên Tướng giáo úy đều lộ vẻ mặt hoảng sợ. Bọn họ vội vàng lấy tay che mặt lại, vô ý thức ngăn cản cơn gió tanh đang ùa thẳng vào mặt kia.
Đợi cho đến khi tâng bụi mù ấy đã tản ra bốn phía, cả đám lập tức nhìn thấy một thanh niên chậm rãi bước xuống từ giữa đống thi thể Giao Long. Khi nhìn rõ khuôn mặt trắng nõn kia, có người cảm thấy hắn cực kỳ xa lạ, nhưng có người lại quen thuộc vô cùng.
Phương Hằng ngừng thở, có chút luống cuống gãi gãi đầu.
Trân Càn Khôn hơi nhíu mày, chăm chú nhìn vào ba con Vương gia của Giao tộc Dương Xuân giang hung danh vang xa kia. Giờ phút này, toàn bộ chúng nó đều đã mất đi sinh cơ, đều bị người ta mổ bụng, trạng thái khi chết cực kỳ quen mắt.
Rất nhanh sau đó, ánh mắt lão lại rơi xuống khuôn mặt bình tĩnh của vị thanh niên kia.
"Thẩm Nghi bái kiến Trần lão tướng quân." Chỉ thấy người thanh niên mặc áo đen nọ chậm rãi đi đến trước mặt mọi người, hơi ôm quyền nói.
Trên cổ áo của hắn là dấu hiệu chỉ thuộc về Trân Càn Khôn lão, theo lý mà nói, hai người bọn họ nên là bạn cũ thâm giao nhiều năm, nhưng giờ phút này, vẻ mặt của cả hai lại nghiêm túc hệt như đang xử lý việc công... Nhìn qua cũng không quen thuộc cho lắm.
"Nhưng ba con giao ma kia đều bị Thẩm đại nhân giết hết rồi." Đến đây, vị tróc yêu nhân kia mới nhún nhún vai, nói nốt nửa câu sau.
Nghe vậy, trên mặt Trần Càn Khôn lại có thêm một chút phức tạp.
Ở thời điểm lão rời khỏi Thanh Phong Sơn, có nhìn đối phương một cái, đến khi gặp lại, thoạt nhìn thanh niên này vẫn giữ nguyên phong thái nội liễm, thản nhiên như gió thôi mây bay, không có gì thay đổi, nhưng chẳng hiểu sao, cảm nhận mà hắn mang đến cho người khác lại phát sinh biến hóa như trời với đất.
"Thật ra ta vẫn luôn chờ đợi ngươi." Lão nhân nọ thở dài, khóe môi tràn ra ý cười: “Nhưng ta lại sợ ngươi tới tìm ta.'
Phải biết rằng, Tổng binh có năm vị đệ tử thiên tư tuyệt luân, Trân Càn Khôn lão đã sống hơn tám trăm năm, cũng muốn có một người trẻ tuổi tương tự có thể kế thừa y bát của mình, nhưng khi tìm được một người như vậy rồi, trong lòng lại có cảm giác một nhân tài như vậy, bắt hắn ở lại bên cạnh mình đúng là hơi lãng phí.
Ngược lại, đối với thanh niên này, lựa chọn gia nhập vào nhóm tróc yêu nhân mới mang đến cho hắn sự khiêu chiến càng có lợi hơn, thậm chí càng có lợi hơn cho tiên đồ tương lai của hắn.
Nói đến đây, lão lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghi, trâm giọng nói: "Chẳng qua... lão phu có nằm mơ cũng không nghĩ tới, ngươi và ta lại dùng phương thức này để gặp lại."
Đối phương lấy ba con Giao Quân không kém gì Trương Hoành Chu lúc trước làm lễ gặp mặt... Có phần hơi phong phú quá mức rồi, thậm chí còn phong phú đến mức khiến cho nội tâm của một vị lão tướng vốn đã tịch mịch thật lâu như lão cũng dâng lên từng cơn sóng lớn mãnh liệt giống như Dương Xuân giang trước mắt.
Ngay sau khi âm thanh va đập đến định tai nhức óc từ nơi này lan truyền ra bên ngoài, thôn xóm xa xa đã rơi vào hoảng loạn.
Rất nhanh, có mấy ngư dân gan lớn lặng lẽ rời khỏi thôn, nhìn thoáng qua nơi này một cái. Ai ngờ thứ bọn họ nhìn thấy lại là ba bộ thi thể Giao Long khiến người ta kinh hãi không thôi. Toàn thân cả đám giật nảy mình, đang định lùi về, lại đột nhiên phát hiện ra một khuôn mặt vốn đã khắc thật sâu trong đầu bọn họ.
Một lát sau, rất nhiêu ngư dân đều chạy khỏi thôn, người điên và quả phụ đang hăng hái chạy ở phía trước.
Sau khi xác định mấy người đi thăm dò lúc trước không có nói bậy, chỉ trong nháy mắt, cả đám ngư dân đã quỳ đầy đất, hướng về phía xa nghiêm chỉnh dập đầu.
Trân Càn Khôn quay đầu nhìn lại, trong lòng chợt có vài phần cảm thán.
Chuyện Hà Thần ở Thủy Vân hương chưa trôi qua bao lâu, vậy mà ở nơi này, Thẩm Nghi lấy sức một người, lại có được uy nghiêm không thua kém Trấn Ma tỉ rồi.
Có lẽ đám người này không biết Trấn Ma đại tướng là ai, nhưng khẳng định là có thể nhận ra Hà Thần của bọn họ.