Chương 270: Chỉ Điểm!
Chương 270: Chỉ Điểm!Chương 270: Chỉ Điểm!
"Vô sự không lên Tam Bảo điện, hẳn là ngươi đến tìm lão phu không phải chỉ để ôn chuyện vậy đâu?" Trân Càn Khôn bất đắc dĩ quay đầu lại hỏi.
Chỉ sợ lão chính là người uất ức nhất trong số tất cả các vị Trấn Ma đại tướng, bởi bắt đầu từ khi lão tự mình bổ nhiệm đối phương lên làm Thiên Tướng tùy tùng, cho tới bây giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên thanh niên ấy chịu đặt chân đến Lâm Giang quận.
Thẩm Nghi buông song chưởng đang ôm quyền ra, gật đầu nói: "Được Khương đại nhân nhờ vả, lần này ti chức đến đây để bẩm báo với lão tướng quân, yêu ma ở Thanh Phong sơn đã trừ rồi."
Nghe được cách xưng hô quen thuộc này, Phương Hằng chợt có cảm giác cả người mình đều bất ổn.
Không phải Thẩm đại nhân đi ra ngoài làm tróc yêu nhân sao? Sao lại có liên quan đến sư tỷ?
Còn nữa, ba con Giao Long từ trên trời giáng xuống này là tình huống gì?
Gã đang muốn nói chuyện lại thấy Trần Càn Khôn khẽ liếc mình một cái, nói: "Một đứa nhóc như ngươi thì hỏi lung tung gì vậy? Xuống dưới trước đi."
Hai người bọn họ đã nói đến chính sự, dù gã là người trẻ tuổi có thiên phú cũng phải tránh đi trước.
"Tuân mệnh." Phương Hằng há to miệng, đành phải bất đắc dĩ lui về trong đám đông giáo úy đăng sau.
"Ngươi nói tiếp đi." Trần Càn Khôn lại nhìn về phía Thẩm Nghị, lão thật sự rất tò mò, rốt cuộc là con Đại Yêu nào lại làm ra hành động cảnh cáo lão trong tình huống đó?
Thẩm Nghi không đổi sắc mặt, nghiêm túc báo cáo: "Khương đại nhân truy tìm yêu ma suốt cả chặng đường, bị Bạch Lộc Yêu Quân liên thủ với tiểu Yêu Vương, cùng với một con cẩu yêu Bão Đan cảnh khác phục kích ở Khê Thai sơn. Tiểu Yêu Vương và cẩu yêu bỏ trốn mất dạng, Bạch Lộc đã đền tội."
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của thanh niên kia, Trần Càn Khôn lại hơi nhướng mày hỏi: "Ngươi nói... Khương Thu Lan bị phục kích, sau đó Bạch Lộc chết rồi?"
Thẩm Nghi khẽ gật đầu: "Vâng."
Phản ứng đầu tiên của Trần Càn Khôn khi nghe được tin này là nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, một lần nữa tỉ mỉ kiểm tra lại thanh niên trước mặt mình, từ đầu đến chân.
Sao lúc trước lão lại không phát hiện ra nhỉ? Hóa ra tiểu tử này còn rất biết nói chuyện à nhai
Phải biết rằng từ trước đến nay, không một con Yêu Quân Bão Đan Cảnh nào chết ở trong tay Khương Thu Lan, bởi vì bọn chúng không ngốc, sau khi nhận được tin tức nàng đang đi đến sẽ vội vàng chạy trốn trước, tuyệt đối không cho nàng có cơ hội nhìn thấy mình.
Và con mà không có khả năng bị nàng nhìn thấy nhất chính là Bạch Lộc.
Bởi vì nó nhát gan, lại chạy trốn rất nhanh, dù có tiểu Yêu Vương làm chỗ dựa, nó cũng tuyệt đối không để bản thân rơi vào trong vòng nguy hiểm, phải đi đối mặt Khương Thu Lan đâu.
Bởi vậy, dù Bạch Lộc kia thật sự đã chết, thì người giết nó cũng không thể là Khương Thu Lan được.
"Ài." Đại khái là đoán được tới tám - chín phần mười của chuyện này rồi, nhưng đứng trước sự thật như vậy, ngay cả Trân Càn Khôn vốn làm Trấn Ma đại tướng nhiều năm, đã gặp qua vô số kỳ nhân dị sự, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một chút cảm giác hoang đường không thể tưởng tượng nổi. Lão trâm mặc hồi lâu, cuối cùng mới cảm khái lắc đầu: "Nàng đây là đang muốn chỉ điểm lão phu."
Nàng cố ý để Thẩm Nghi tới Lâm Giang quận thông báo cho lão, chỉ vì muốn cho lão thấy rõ hai chuyện.
Thứ nhất là nàng đã quan sát người này rồi, cảm thấy đối phương rất không tệ, không có vấn đề, không cần người khác phải tiếp tục hoài nghi hắn điều gì.
Thứ hai là muốn đưa nhân tài có thể trọng dụng này về bên cạnh lão.
"Lão phu hiểu rồi." Trân Càn Khôn nắm chặt thanh thuần thiết đại kích trong tay, dù trong lòng lão vẫn không chịu tự nhận mình già, nhưng lại không thể không thừa nhận... Tuổi tác của mình đã quá lớn: "Ngươi mau chóng trở về Thanh Châu thành đi, chờ Tổng binh trở về, ta sẽ cho nàng một phần thù lao vừa lòng."
Thu sự biến hóa trên nét mặt của lão nhân kia vào đáy mắt, Thẩm Nghi cũng không biết vì sao bỗng nhiên hắn lại có thêm một chút cảm giác về tuổi xế chiều trên người vị lão nhân ấy.
Hắn nghiêng mắt nhìn về phía Dương Xuân giang: "Giao Long nhất tộc này..."
"Ngươi định lật cả Dương Xuân giang lên để tìm nó sao?”
Trải qua cuộc đối thoại vừa rồi, hiện giờ trong lời nói của Trân Càn Khôn đã mang một sắc thái hoàn toàn khác, lão hoàn toàn không cho rằng chuyện Thẩm Nghi dám sinh ra tâm tư với một lão Giao Long Bão Đan cảnh, là không biết lượng sức, trong lòng chỉ đang cảm khái Dương Xuân giang này rộng lớn vô biên thôi.
"Không cần phải quá mức lo lắng, tối đa là mười mấy ngày sau Tổng binh sẽ chạy về Thanh Châu thành. Chờ ngài trở về, ít nhất là những con Đại Yêu này sẽ an tĩnh hơn rất nhiều."
Một vị Võ Tiên có thể che chở cả một châu. Đây cũng không phải là lời tâng bốc khoa trương.
Thẩm Nghi nghe vậy, trong lòng thoáng cảm thấy một chút đáng tiếc, hắn vốn có thân thông của Giao Tiên, có thể không sợ sông cao sóng cả, nhưng muốn đi tìm một con Giao Long ẩn núp ở trong con sông này lại không đơn giản như vậy... Nếu có thời gian rảnh rỗi này còn không bằng đi tìm mấy con khác trên mặt đất thì hơn.
Huống hồ, tuy hắn đã tự tay chém chết Bạch Lộc, nhưng trong cảnh giới Bão Đan cảnh cũng có chênh lệch, Thẩm Nghi sẽ không cho rằng mỗi một lần ra tay hắn đều có vận may như vậy, có thể gặp được một con yêu ma vừa vặn bị mình khắc chế.
"Ta nghe Du tướng quân nói, còn mấy tháng nữa Tổng binh mới trở về, sao ngài lại về sớm như vậy?" Thẩm Nghi thu lại suy tư trong lòng. Hắn cũng không khỏi có chút tò mò đối với vị cường giả mạnh nhất Thanh Châu chưa từng gặp mặt này.
Rốt cuộc là đối phương có tu vi thế nào mới có thể mang đến cho người ta một loại cảm giác chắc nịch rằng, chỉ cần ngài ấy trở về, là mười hai quận này sẽ gió êm sóng lặng?
"Ngươi cũng gặp Du Long Đào rồi à?" Trần Càn Khôn lại liếc mắt nhìn hắn. Chẳng hiểu sao lão lại có cảm giác, dường như tên tùy tùng này của mình quen thân với mọi người, chỉ không thân với duy nhất một mình lão mà thôi.