Chương 271: Trở Về Thanh Châu Thành!
Chương 271: Trở Về Thanh Châu Thành!Chương 271: Trở Về Thanh Châu Thành!
"Thật ra cũng không có gì, chỉ đơn giản là cái tâm võ đạo của tiểu cô nương bất ổn, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn tính toán đợi sau khi củng cố tâm tư, sẽ lại một lần nữa thử Ngưng Đan, tránh để lãng phí cơ hội quý giá này." Trân Càn Khôn nói tiếp: "Tổng binh sắp trở về, A Thiên phải rời khỏi Thanh Châu, vừa lúc này ngươi hãy trở về báo cáo công trạng, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào kinh. Đến lúc ấy, lão phu cũng sẽ trở vê Thanh Châu báo cáo công tác, sẽ không lưu ngươi lại ở lâu nữa."
"Vào kinh ư?" Thẩm Nghi hơi ngẩn người.
Đối với một người mới từ huyện thành nhỏ tới Thanh Châu thành không lâu như hắn, cái gọi là Đại Càn triều kia vẫn là một khái niệm rất rộng rãi. Ngay cả Đại Càn triều có mấy châu, Hoàng đế tên gì, kinh thành ở phương hướng nào, hắn cũng không biết.
"Muốn hoàn thành Võ Miếu tẩy luyện, đương nhiên là phải đến kinh thành rồi, đi nhanh về nhanh thôi." Có thanh niên này ở bên cạnh, dường như tâm trạng căng thẳng của Trân Càn Khôn cũng trở nên thoải mái hơn không ít, trên mặt lão gia tử lại có thêm một ý cười rõ ràng.
Trong lòng lão đang suy nghĩ, hừ, so thực lực thì có thể là ta không bằng bọn họ, nhưng so ánh mắt, Tổng binh tính là cái gì, Khương Thu Lan, Du Long Đào tính là cái gì, chỉ có thể muộn màng nhận ra mà thôi, vẫn phải nhờ vào đôi mắt già nua này của lão, dẫn đầu tìm được con Kỳ Lân nhỏ sắp bay lên này.
Tuy tốc độ bay lên của hắn quá mức đáng sợ, nghe mà rợn cả người, thậm chí còn nhanh đến mức khiến lão cũng sinh ra lòng nghi ngờ, nhưng Khương Thu Lan không nói đối phương có vấn đề, thì hẳn là người này thật sự không có vấn đề.
Dù sao giữa những thiên tài tu hành chân chính như bọn họ, cũng có một phương thức riêng để phân biệt lẫn nhau, và hiển nhiên, đó không phải là thứ mà một lão già bình thường như lão có thể hiểu được.
"Ty chức cáo lui." Dù thực lực có tăng vọt, Thẩm Nghi vẫn không mất đi lòng tôn kính đối với vị lão tướng quân này.
Nói gì thì nói, lúc trước, hắn cũng dựa vào tên tuổi của đối phương, để trừ bỏ Kim Cương môn, thu được Sinh Tử Thiên Thân, nhờ vậy mới có Tiên Yêu Cửu Thuế ở phía sau.
Vừa mới đi ra phía sau, Thẩm Nghi đã bị Phương Hằng với vẻ mặt đầy kích động ngăn lại: "Thẩm đại nhân, ngươi gặp được sư tỷ rồi hả? Nàng thế nào?"
"Coi như cũng được, người không tệ." Thẩm Nghi nhớ đến hành động khẳng khái đưa yêu ma đang hấp hối đến dưới chân mình của đối phương, cũng không khỏi tán dương một câu.
Coi như cũng được? Phương Hằng lại rơi vào ngạc nhiên.
Đây là lân đầu tiên gã nghe được một lời đánh giá hời hợt vê Khương sư tỷ từ trong miệng người khác như vậy.
Không hổ là Thẩm đại nhân...
Phương Hằng cưỡng ép kiêm chế nỗi kích động trong lòng xuống.
Phải nói rằng, khi trông thấy bóng người của thanh niên này nhảy từ trên không trung xuống, thiếu chút nữa là Phương Hằng đã sinh lòng sợ hãi rồi. Dù gã cực kỳ coi trọng Thẩm Nghi này, thậm chí còn coi trọng đến trình độ kính ngưỡng luôn rồi, nhưng mỗi lần đối phương xuất hiện ở trước mặt, sẽ là một lần nhận thức của gã được đổi mới.
Gã vốn định mở miệng hỏi, rốt cuộc mấy con Giao Long kia là chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc là vì sao ba vị Vương gia của Giao tộc lại chết vô thanh vô tức như vậy, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, lại bị Thẩm Nghi cắt ngang: "Ngươi muốn về Thanh Châu thành không?”
"Ta không trở về nữa, vừa mới đi ra ngoài một chuyến còn chưa làm chuyện gì." Nhắc đến mình, Phương Hằng hổ thẹn cúi đầu, so với bóng người vội vàng, bận rộn của đối phương, thì gã... cứ như là đang chơi đùa cả ngày vậy: "Đúng rồi, Trấn Ma ti đã phát bổng lộc của Thẩm đại nhân xuống, ta đều cầm giúp ngươi, đã đặt ở trong biệt viện rồi."
"Được, có rảnh lại nói." Thẩm Nghi gật gật đầu, lại tùy ý thư giãn thân thể. Hắn đi lâu như vậy, cuối cùng cũng phải trở về rồi.
Nghe ý tứ của Trân Càn Khôn, hình như phần thưởng mà hắn có thể lấy được tới tay... cũng khá là nhiều thì phải?
Gió đêm hơi lạnh, khẽ vuốt ve ngọn cây hai bên con đường cổ.
Thẩm Nghi vốn đang khoanh tay đứng thẳng, lại lười biếng tựa vào người con tuấn mã đỏ thẫm, dõi mắt trông về phía chân trời xa xa. Đây là tọa ky của Trần lão tướng quân, ai ở trong Thanh Châu cũng biết. Và hiện giờ, nó được phái ra để chuyên môn dùng đưa hắn quay lại thành.
Ở phía xa xa là hình dáng như ẩn như hiện của tường thành.
Thẩm Nghi vỗ vỗ con tuấn mã kia, nhẹ giọng nói: "Trở về đi."
Hiện giờ, hắn đã vượt qua giai đoạn cần kéo da hổ của Trần Càn Khôn tướng quân làm cờ lớn cho mình rồi, cũng không cần thiết phải làm ra thanh thế to lớn như vậy.
Con tuấn mã màu đỏ thẫm nhẹ nhàng gật đầu, sau đó trực tiếp hóa thành một luông lưu quang chạy vọt đi, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.
Ánh mắt Thẩm Nghi rơi vào chỗ hư vô, nhìn thọ nguyên của yêu ma trên giao diện đang nhanh chóng giảm bớt, trong đầu cẩn thận hồi tưởng lại quá trình bản thân giao thủ với Bạch Lộc lúc trước.
Tại thời điểm ấy, ngay cả bộ thân thể khổ luyện mà hắn dựa vào nhất, thì ở trước mặt yêu ma Bão Đan cảnh chân chính, cũng lộ ra vẻ yếu ớt như vậy.
Một khi chiến đấu cận thân, nếu không có thần thông Xích Linh, chỉ sợ ngay lân đầu tiên đối phương đạp xuống một cái, cũng có thể phế mất nửa người hắn rồi.
Huống chỉ trong lúc chiến đấu với hắn, Bạch Lộc còn phải thời thời khắc khắc phân tâm chú ý, e Khương Thu Lan sẽ chạy đến, mà hắn lại có Tiêu Dao Thừa Phong Quyết bên người, trong lòng hoàn toàn có thể chắc chắn rằng dù bản thân đánh không lại cũng có thể thoát thân, còn có Thiên Khung Phá Nhật Thần Cung trên tay nữa, cho nên tâm tính của hai bên hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Dù rơi vào tình huống có lợi nhiều mặt như vậy, nhưng tới cuối cùng, hắn vẫn phải cố hết sức, thậm chí còn có thể nói là kiệt lực thắng hiểm cũng không quá đáng.
Lúc trước, khi hắn giết Giao Long, có lão gia tử Trân Càn Khôn ở bên cạnh hỗ trợ chống đỡ, thì lần này khi giết Bạch Lộc, lại để cho tiểu Yêu Vương chạy trốn, khẳng định là tin tức không thể giấu giếm được.
Cũng không biết đám yêu ma kia có thể tính việc này lên đâu Khương Thu Lan hay không, rồi đồng thời sẽ thoáng đề cập đến sự hiện hữu của hắn?