Chương 279: Ta Cho Rằng Hắn Là Trương Hoành Chu Thứ Hai!!!
Chương 279: Ta Cho Rằng Hắn Là Trương Hoành Chu Thứ Hai!!!Chương 279: Ta Cho Rằng Hắn Là Trương Hoành Chu Thứ Hai!!!
Lâm Bạch Vi hơi căng thẳng tiến lên phía trước một bước: "Đại sư huynh, là ta tiến cử... Hắn tên là Thẩm Nghị, là sai dịch của Bách Vân huyện, vừa mới gia nhập vào Trấn Ma T¡ được ba tháng, hắn..."
Nàng là đệ tử Tổng binh, điều này không giả, nhưng tư lịch còn thấp, chưa có quyền lên tiếng ở trong Trấn Ma ti. Bởi vậy, để tránh bị những người khác nghi ngờ, nàng đã cố gắng sắp xếp từ ngữ, muốn nhanh chóng liệt kê ra mấy ưu điểm của Thẩm Nghị, nhưng đối mặt với đám cao thủ Bão Đan Cảnh này, trong lúc nhất thời, nàng thực sự không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Lâm Bạch Vi còn đang rối rắm nên không phát hiện, đám sư huynh sư đệ sau lưng mình chẳng có lấy một chút hiếu kỳ nào, thậm chí bọn họ còn không hề cảm thấy đây là một chuyện đáng để đưa ra thảo luận.
Du Long Đào cũng vậy, vừa nghe được cái tên này, đã lập tức ngẩn người, rồi mở miệng cười nói: "Ồ, vậy thì ta không có vấn đề gì."
Khương Nguyên Hóa có chút kinh ngạc nhìn lại, ông ấy hiểu đại đệ tử của mình nhất, không cần biết phải làm ra quyết định gì, đối phương đều suy nghĩ thật cặn kẽ, vì sao hôm nay lại thay đổi tính tình rồi?
Lâm Bạch Vi cũng ngơ ngác ngước mắt nhìn lên, sau đó trong mắt lập tức xuất hiện niềm vui sướng xen lẫn với một chút nghi hoặc. Ngay cả đại sư huynh cũng gật đầu, nghĩa là trên cơ bản, chuyện này đã được định ra rồi, dù nàng cũng không biết tại sao, nhưng chuyện đó cũng không quan trọng lắm.
"Đợi chút đã, ta không đồng ý." Đúng vào lúc này, đột nhiên một cánh tay nhỏ lại lười nhác đưa lên từ chiếc ghế dựa bên dưới.
Trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, A Thiên bắt chéo hai chân, lập tức cười hì hì nói: "Trâm Nghi vốn là tróc yêu nhân, vì sao phải làm đồ đệ cho ngươi?"
Lâm Bạch Vi nghe vậy, lập tức kinh ngạc đến hé đôi môi đỏ mọng của mình ra.
Nàng thật không ngờ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà thanh niên kia đã lên làm tróc yêu nhân rồi...
Nàng cuống quít giải thích: "Bà bà, ta cũng là tróc yêu nhân."
A Thiên lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tiểu cô nương, hai chuyện này không giống."
Thẩm Nghi có tư chất như vậy, dù đặt vào kinh thành cũng sẽ được người khác coi trọng, không cần thiết phải bị nhốt ở một nơi như Thanh Châu này, sau đó đi lên tiếp nhận vị trí của một Võ Tiên.
Khương Nguyên Hóa lại một lần nữa đan mười ngón tay vao nhau. Đột nhiên ông ấy lại phát hiện, một câu chuyện tưởng chừng như rất bình thường lại bắt đầu trở nên thú vị đến khó lường.
Lâm Bạch Vi còn muốn nói gì đó, lại bị Phương Hằng nhỏ giọng nhắc nhở: "Sư tỷ, cứ chờ một chút trước đã...
Chuyện hôm nay chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.
"Hả?" Lâm Bạch Vi nghi hoặc quay đầu lại.
Để rồi ngay sau đó, một giọng nói già nua khác lại vang lên. Chỉ thấy Trần Càn Khôn chậm rãi đứng dậy nói: "Chuyện Tổng binh thu đệ tử hãy tạm gác lại trước đã, lão già ta có một chuyện muốn nói."
"Ngươi cứ nói đi. Khương Nguyên Hóa đưa tay ra hiệu.
Thực lực của Càn Khôn tướng quân không tính là mạnh, nhưng tư lịch đã rất gần với ông ấy rồi.
Trân Càn Khôn khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Lão phu cảm thấy bản thân tâm lực tiều tụy, đã không còn sức che chở cho Lâm Giang quận nữa, muốn lập một người tùy tùng của mình lên làm đại tướng tạm thời, nhân lúc bộ xương già này còn có thể nhúc nhích được, may ra ta vẫn có thể hỗ trợ chăm sóc Lâm Giang quận này một đoạn thời gian, trước khi hắn hoàn toàn trưởng thành."
Tạm thời thay mặt Trấn Ma đại tướng?
Hai mắt Khương Nguyên Hóa híp lại, ông ấy lập tức hỏi: "Ở Thanh Châu ta lại có thêm một vị cao thủ Bão Đan Cảnh ư? Người được chọn là ai? Trần tướng quân cứ nói thẳng là được."
Dính đến chuyện lớn này, Lâm Bạch Vi cũng không dám nhắc lại chuyện sư phụ thu đồ đệ nữa, tuy có chút vội vàng, nhưng nàng vẫn cố nén nỗi lòng của mình xuống.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại một lần nữa được nghe cái tên quen thuộc kia, khiến cho trong đầu có chút choáng váng.
"Thẩm Nghi." Trần Càn Khôn chậm rãi ngồi xuống, ý cười trong đôi mắt đục ngầu ấy càng lúc càng sâu.
Cũng đã đến lúc con Kỳ Lân Nhi do lão đích thân chọn lựa, để lộ tài hoa của mình ở Thanh Châu này rồi. Nghe lời ấy, A Thiên khẽ nhíu mày. Bà ấy lập tức đứng lên ghế, dùng sức vung cánh tay nói: "Phản đối! Thẩm Nghi nói mình không đi theo con đường uẩn dưỡng Âm Thần, không làm Trấn Ma đại tướng gì đó."
Không đợi bà ấy nói hết lời, một bóng người phía dưới cũng đứng lên, ánh mắt lạnh lùng: "Ta cũng phản đối."
So với tình huống A Thiên làm loạn, hiển nhiên là Khương Nguyên Hóa càng coi trọng ý kiến của vị đại tướng Dương An quận này hơn: "Nguyên nhân?”
Đại tướng của Dương An quận lập tức lấy một phần hồ sơ từ bên hông ra, nhẹ nhàng mở tập hồ sơ ấy, bắt đầu nói: "Bởi vì hắn là người đến từ Bách Vân huyện của Dương An quận. Sau khi ta nghe nói về chuyện Kim Cương môn bị diệt, lại trùng hợp được xem qua phần tin tức vê hắn."
"Đối với chuyện này, ta chỉ có duy nhất một kết luận."
Gần như tất cả mọi người đều nhìn về phía đối phương, chỉ nghe đại tướng của Dương An quận cười lạnh một tiếng nói: "Ta cho rằng hắn là Trương Hoành Chu thứ hai, hoặc là... một con Đại Yêu khác vượt xa Giao Quân lúc trước."
Lời nói này quá mức kinh người, khiến cho sắc mặt của Trần Càn Khôn cũng trở nên lạnh nhạt hơn không ít.
Trương Hoành Chu vốn là mối họa của Lâm Giang quận, mà người lão tiến cử lại bị người ta chụp cho cái mũ là một tên Trương Hoành Chu khác. Người này nói như vậy có khác nào đang mắng lão là người già nên mắt hoa rồi, chỉ thiếu điều chỉ thẳng vào mũi lão mà thôi.
Nhưng đối mặt với tình hình như vậy, lão gia tử lại không lên tiếng phản bác.
Bởi vì lão không có lời nào để nói cả, cũng không có biện pháp thay một thanh niên mà bản thân chỉ mới gặp mặt được hai lần, tranh cãi với người nọ.
Huống chi, chuyện lão nhất quyết đưa chuyện này ra trong cuộc họp lại có nhiều nguyên nhân khác nữa, ngoại trừ bản thân muốn khoe khoang ánh mắt của mình, lão làm như vậy còn vì có một người khác đã từng đưa ra đảm bảo.