Chương 278: Không Rõ Lắm, Ta Cũng Chưa Làm Được Mấy Ngày...
Chương 278: Không Rõ Lắm, Ta Cũng Chưa Làm Được Mấy Ngày...Chương 278: Không Rõ Lắm, Ta Cũng Chưa Làm Được Mấy Ngày...
"Thẩm đại nhân, có phải làm giáo úy Trấn Ma Ti là rất nguy hiểm hay không?" Trần Tể tò mò nhìn lại.
"Không rõ lắm, ta cũng chưa làm được mấy ngày, nhưng tóm lại, cứ cẩn thận một chút sẽ tốt hơn." Thẩm Nghi chờ cho canh gà không còn nóng nữa, lúc này mới uống một hơi cạn sạch. Cảm nhận được hơi ấm truyền đến trong dạ dày, chút nhàm chán lúc trước đã chậm rãi rút đi, thay vào đó là vài phần thích ý.
Trên thực tế, ngoại trừ chuyện trảm yêu trừ ma, hắn vẫn thích cuộc sống của người bình thường hơn.
"Lưu đại nhân nói tư chất của ta không tệ, rất nhanh có thể đột phá sơ cảnh rồi." Trân Tể vui sướng kể cho hắn nghe những gì mình mới biết được gân đây. Toàn là những chuyện vụn vặt kiểu như: sai dịch trong huyện nào tới đây đã đột phá cửa ải da, được giáo úy ban thưởng, hay người mới nào lại lén lút lười biếng, đã dính mấy roi nhớ đời.
Thẩm Nghi cầm cái đùi gà, vui vẻ nhai thịt gà, thỉnh thoảng cũng nói thêm hai câu.
Trân Cẩn Du yên tĩnh đứng bên cạnh lắng nghe, mãi cho đến tận đêm khuya vắng người, nàng mới đứng dậy thu dọn một gian phòng, ôm chiếc áo khoác có thêu hình Hung Lang trên tay, mở miệng chào tạm biệt hai người bọn họ.
Trân Tể tiên muội muội ra sân, quay đầu lại nói: "Ta có nghe mấy vị giáo úy nói chuyện phiếm. Bọn họ nói gần đây Thanh Châu không an ổn, Thẩm đại nhân cũng phải cẩn thận nhiều hơn."
"Cũng được, mấy ngày nay bọn họ không cho ta ra ngoài, ta cũng dứt khoát ở lại chỗ của ngươi đi." Thẩm Nghi khẽ duỗi lưng một cái.
"Được." Trần Tể múc nước rửa sạch cái hũ sành và bát đũa. Gã cũng không hỏi vì sao Thẩm đại nhân để biệt viện của giáo úy bên kia trống không, lại muốn đến một nơi như thế này để nghỉ lại.
Lúc trước, đối phương có thể tùy ý ném ra ngoài mười lượng bạc, nhưng lại không nỡ để cho gã nhìn cái chân vịt quay trên tay mình nhiêu thêm một lần... Trần Tể đã sớm quen với tính cách khó hiểu của vị đại nhân này rồi.
Cuộc sống cũng không khác với lúc trước.
Trong Thanh Châu thành có thêm hai chiếc xe ngựa, chiếc trước thuộc về Trấn Ma ti, còn chiếc sau lại đẹp đẽ quý giá đến kinh người, bên trên được mạ vàng nạm ngọc, mà tám con thú kéo xe lại đúng là yêu mã một sừng trắng như tuyết. Chiếc xe ấy dừng lại phía trước nha môn Trấn Ma tỉ.
Sau khi mấy bóng người bước vào trong đó, mười mấy bức thư được người ta dùng tốc độ nhanh nhất, đưa tới mười hai quận của Thanh Châu.
Màn trời vốn đang mưa gió bấp bênh, lại nhanh chóng trở nên vô cùng trâm tĩnh, thế cục vốn đang rung chuyển cũng lập tức an ổn xuống rồi.
Mỗi quận lớn đều có những chiếc xe kéo uy nghiêm với kiểu dáng giống hệt nhau, chạy ra bên ngoài, ào ào hội tụ về phía Thanh Châu thành.
Sau khi lần lượt những chiếc xe kiểu như vậy tràn vào thành trì, từng bóng người liên tiếp bước vào nha môn Trấn Ma ti. Tuổi tác dung mạo của những người này hoàn toàn khác nhau, giữa bọn họ chỉ có duy nhất một thứ giống nhau, đó chính là bộ áo giáp màu đen không ngừng lóe lên ô quang trên người, cùng với chiếc áo choàng màu đỏ tươi cực kỳ chói mắt sau lưng.
Trong gian phòng lớn nhất của nha môn, có đặt một chiếc bàn lớn màu ngăm đen được kéo dài tới tận cửa.
Chờ rất nhiều bóng người ngồi xuống, gần hai mươi vị Thiên Tướng tùy tùng mới chậm rãi đóng cánh cửa lớn bên ngoài lại, rồi cầm thanh đao sắc bén trong tay, nghiêm nghị đứng canh giữ ngoài cửa.
Trong sảnh lớn có chút tối tăm, người đang ngồi trên ghế chủ vị là một trung niên mặc trường sam, dung mạo thường thường không có gì kỳ lạ, ông ta đang đặt khuỷu tay trên mặt bàn, mười ngón tay đan lại cùng nhau.
Có ba người trẻ tuổi đang đứng phía sau lưng ông ta, lần lượt là Phương Hằng và Bạch Tử Minh đang đứng chắp tay, bên cạnh hai người bọn họ còn có một vị cô nương mặc áo trắng xinh đẹp.
Mười hai vị Trấn Ma đại tướng chia nhau ra, ngồi hai bên chiếc bàn dài, bắt đầu dâng lên những tập văn kiện đã chuẩn bị sẵn theo thứ tự, sau đó trầm mặc chờ người trung niên kia phê duyệt, chỉ có một tiểu nha đầu là thấy nhàm chán, khẽ há miệng ngáp dài.
Bạch Tử Minh nhíu mày, dùng mật ngữ truyền âm: "Ngưng Đan chưa?"
Người trung niên đằng trước tiện tay vung lên, vị Bạch y sư vốn được kính yêu này lập tức đứng yên tại chỗ như một khúc gỗ, chỉ có hai tròng mắt là vẫn có thể chuyển động được.
Phương Hằng cúi đầu, siết chặt nắm đấm, cố gắng nén cười.
Lâm Bạch Vi đưa ánh mắt đầy bất đắc dĩ liếc nhìn hai vị sư huynh sư đệ kia, dường như tâm trí của nàng vốn không có ở nơi này.
Cách xa ba tháng, cuối cùng nàng cũng vê tới Thanh Châu thành, trong lòng rất muốn biết, đám sư huynh sư đệ này... cả A Thiên bà bà kia nữa, rốt cuộc bọn họ có xem bức thư lúc trước mình để lại hay không? Và có thoáng quan tâm đến Thẩm Nghi mới tới Bách Vân huyện này một chút hay không?
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc người trung niên kia cũng gật nhẹ đầu, đẩy xấp văn kiện kia sang bên cạnh, bình thản nói: "Làm không tệ."
Mãi cho đến khi tiếng nói kia hạ xuống, hầu hết những vị Trấn Ma đại tướng đang có mặt ở nơi này, mới đồng loạt thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Vị trung niên kia chính là Khương Nguyên Hóa, cũng là Võ Tiên duy nhất của Thanh Châu, người hiện giờ đang giữ chức Tổng binh của nơi này.
Chính vì có ông ta chấn nhiếp, mới khiến cho Thanh Châu này có thể ổn định đến tận ngày hôm nay, dù vẫn nằm ngay dưới ánh mắt của Khiếu Nguyệt Yêu Vương.
“Nói chuyện công xong, bây giờ nói chuyện riêng.'
Trên mặt Khương Nguyên Hóa lại nhiêu thêm vài phần ý cười, ông ta nhìn vê phía tiểu cô nương phía sau, lại phát hiện đối phương có chút ngượng ngùng dời ánh mắt, lúc này mới thản nhiên nói: "Ta dự định thu thêm một đệ tử, các ngươi thấy thế nào?"
Nghe vậy, rất nhiều đại tướng đều ngẩn ra.
Phải biết rằng, mỗi một người trong nhóm đệ tử của Tổng binh đều là tồn tại sở hữu thiên tư quét ngang đám người cùng thế hệ. Nói cách khác, bọn họ chính là người nối nghiệp Tổng binh sau này.
Bởi vậy, khẳng định là chuyện Tổng binh nhận đệ tử nhất định phải khảo sát thât cẩn thận.
"Sư phụ đã có nhân tuyển rồi sao?" Du Long Đào khẽ liếc mắt nhìn sang.
Khương Nguyên Hóa không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn về phía tiểu cô nương kia thêm một lần nữa.