Chương 277: Ngài Cứ Từ Từ Dùng...
Chương 277: Ngài Cứ Từ Từ Dùng...Chương 277: Ngài Cứ Từ Từ Dùng...
"Đầu là nhà riêng hết." Dường như Trần Cẩn Du rất thỏa mãn với hoàn cảnh như vậy. Bởi chỗ ở hiện giờ của huynh trưởng nàng đã rộng rãi hơn lúc bọn họ còn ở lại bên trong Bách Vân huyện rất nhiều.
Ngay cả gia quyến như nàng cũng được sắp xếp ở một mình tại gian phòng cách đây không xa.
"Cũng không tệ lắm." Thẩm Nghi tùy ý gật đầu.
Đối với người mới, Trấn Ma ti có nghiêm khắc thật, nhưng cũng không đến mức để cho người ta đi chen chúc nhau ngủ một cái giường chung.
Dù sao đám người này cũng không phải là binh sĩ bên trong quân đội, về sau, bọn họ đều là những vị độc hành khách mặc áo đen, chỉ cần có thể làm ra chút công trạng, được cấp trên ban cho một đường vân văn trên cổ tay áo, là có thể hưởng thụ đãi ngộ cực kỳ không tệ rồi.
Nói là tiểu viện, nhưng trên thực tế, nơi bọn họ ở lại là hai gian phòng đối diện với nhau, ở giữa là một mảnh đất trống nho nhỏ, đủ khoảng trống cho năm người cùng sóng vai đứng thẳng.
Cái bếp trong miệng Trần Cẩn Du được đặt trên bãi đất trống ấy. Cái hũ sành trên bếp không ngừng truyền đến âm thanh ùng ục, tản ra mùi thịt thơm nức mũi.
Rõ ràng là hai nam nhân lúc trước đã cường tráng hơn hẳn một vòng, trên người bọn họ mặc một chiếc áo ngắn không tay, đang ngồi xổm dưới đất, hướng đôi mắt đầy trông mong nhìn chằm chằm vào cái hũ sành kia.
Ngưu Đại nuốt nước bọt nói: 'May mà có muội tử của ngươi ở đây, mỗi ngày chúng ta đều được ăn những thứ này."
Trân Tể nhẹ nhàng quạt lửa, cười nói: "Là thứ tốt mà trước kia có nghĩ, cũng không dám nghĩ đến."
Đương nhiên, Trấn Ma ti không hề bạc đãi bọn họ trên phương diện thức ăn, mỗi ngày đều cung cấp đầy đủ dược liệu và thịt, vấn đề là người bên trên chẳng buồn phí tâm tư trên phương diện chế biến. Bọn họ chỉ đơn giản là bỏ toàn bộ nguyên liệu vào nồi, hầm lung tung một lát, ngay cả hai hạt muối cũng không nguyện cho vào, bởi vậy mà hương vị hơi nhạt.
Đúng lúc này, phía sau hai người lại truyên đến một tiếng gọi thanh thúy: "Ca!"
Ngưu Đại vô thức dùng thân mình đi ngăn cản cái hũ, cũng thuận tiện giơ cánh tay lên bảo vệ phần gáy của mình.
Trân Tể quay người nhìn lại, bàn tay đang vung vẩy cây quạt từ từ dừng lại, dường như trong lòng vô cùng kinh ngạc. Rất nhanh, gã lập tức kích động đứng thẳng dậy từ dưới đất, ngoài miệng hô lớn: "Thẩm đại nhân!"
Tuy mới cách xa nhau không đến ba tháng, nhưng đi tới Thanh Châu thành xa lạ, trong lòng gã luôn có cảm giác, mình đã rời khỏi chốn cũ một đoạn thời gian rất dài rồi.
Trân Tể quan sát thật kỹ chiếc áo khoác trên người thanh niên kia, trong giọng nói có chút vui mừng: "Ngài đã mặc y phục đặc chế của giáo úy đại nhân rồi."
Tuy trên ống tay áo còn chưa có vân văn, nhưng với thực lực của Thẩm đại nhân, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
"Dịch người qua một chút nào." Thẩm Nghi đi đến phía trước cái hũ sành, ngồi xổm xuống. Hắn cũng lười giải thích cho tiểu tử này về sự khác nhau giữa giáo úy và Thiên Tướng.
"Thẩm đại nhân." Ngưu Đại vội vàng lui sang bên cạnh, nhưng cánh tay vẫn nâng lên che đầu như cũ, rõ ràng là trong lòng có chút bóng ma tâm lý đối với bộ y phục này rồi, nhưng nhìn thấy đồng hương phát đạt, lại không khỏi để lộ ra một nụ cười ngây ngô, tràn đầy tự hào.
Bộ đầu Bách Vân huyện, dù đến Thanh Châu thành, cũng không phải tồn tại bị người ta hét tới hét lui.
Trần Cẩn Du cẩn thận lấy ba bộ bát đũa từ trong nhà ra, chia cho mọi người: "Xuyt, đừng để giáo úy đại nhân phát hiện."
"Ha ha, ta về phòng uống." Ngưu Đại nhanh nhẹn chia canh gà ngon cho Thẩm Nghị, không khác gì bữa trưa trong sân nha môn Bách Vân huyện lúc trước.
Thẩm Nghi bưng bát lên, nhìn lớp dầu mỡ thật dày nổi trên nước súp, hơi nóng bên dưới đều bị ngăn lại dưới lớp dầu kia.
Nhìn qua hẳn là cái hũ này cũng không hầm được bao lâu, nhưng phần chân gà mập mạp bên trong đã chảy nước thịt.
Rơi vào tình huống này, hiếm khi trong lòng hắn lại dâng lên vài phần hứng thú, cũng không biết là đang thèm ăn đùi gà, hay là đang khao khát chút cảm giác chân thật của thế giới này.
"Hắc! Lại để ta tóm được các ngươi rồi!" Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên, một vị giáo úy mặc áo đen có vân văn lập tức sải bước đến gần, gã cất giọng vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Đã nói gia quyến không được phép tiến vào rồi, ngươi lại muốn bị xách ra ngoài đúng không?"
Ngưu Đại đã đóng cửa phòng lại, đang trốn ở trong phòng nhe răng nhếch miệng húp canh gà nóng hổi.
Trân Tể có chút xấu hổ quay người lại: "Lưu đại nhân... Một lần cuối cùng..."
"Ngươi đừng cho rằng thiên phú của mình tốt là có thể muốn làm gì thì làm nha” Lưu giáo úy trợn mắt, nhưng không thật sự tức giận, chỉ nhẹ nhàng khiển trách: "Vốn dĩ ngươi đã chậm trễ nhiều năm như vậy, chẳng phải nên thu hồi tâm tư, tranh thủ đột phá sơ cảnh trong hai - ba năm này, sau đó đi ra ngoài sớm một chút không phải hơn sao?”
"Còn ngươi nữa, là người của viện nào..." Gã quát Trần Tể xong, lập tức giơ roi lên chỉ vào bên trong. Nhưng ngay sau đó, cả người lại run lên ba cái.
Chỉ thấy một thanh niên với khuôn mặt trắng nốn đang yên tĩnh ngồi chồm hổm dưới đất, cẩn thận bưng chén canh trên tay.
Dù bên trong đôi mắt đen nhánh kia đã bớt đi một chút lạnh lùng, nhưng vẫn đủ khiến Lưu giáo úy lập tức nhớ tới bóng người đáng sợ từng ngồi bên ngoài Kim Cương môn lúc trước.
"Ngươi ngươi ngươi, ta ta ta..." Gã vội vàng giấu cây roi ấy ra sau lưng.
"Không cần phải để ý đến ta." Thẩm Nghi khẽ gật đầu nói.
Hắn chỉ đơn thuân đến nơi này ăn chực một bữa cơm mà thôi, hoàn toàn không muốn làm ảnh hưởng đến người khác.
Hiển nhiên là vẻ mặt khác thường của Lưu giáo úy đã khiến hai huynh muội Trần gia có chút không biết nên làm sao, cũng may sau khi Thẩm đại nhân nói xong câu này, đối phương lập tức bước nhanh ra khỏi sân, trong lòng còn sợ hãi nói: "Ngài cứ từ từ dùng.
Trân Tể thoáng ngây người, sau đó lại một lần nữa ngồi xổm xuống: "..."
Cũng giống như lúc trước Trương đồ tể từng nói với gã, dù Thẩm đại nhân có biết cái gì cũng không cần phải ngạc nhiên, bởi vì một người giống như vậy, nhất định sẽ được tất cả mọi người kính sợ.
Có điều... mới xa nhau một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, đối phương lại có thể khiến một vị giáo úy Trấn Ma tỉ trở nên rụt rè, kinh hoảng như thế, chắc hẳn khi gã còn đang khắc khổ luyện công, đối phương lại làm ra rất nhiều chuyện lớn rồi.