Chương 276: Ta Muốn Ăn Ké Một Bữa!
Chương 276: Ta Muốn Ăn Ké Một Bữa!Chương 276: Ta Muốn Ăn Ké Một Bữa!
Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Thẩm Nghi, và ngay cả chính bản thân hắn cũng cảm thấy ý nghĩa này có chút không hợp thói thường.
"Chư vị, xin cáo từ." Hắn tạm biệt hai người A Thiên, rồi lập tức quay người rời khỏi tòa lâu các nọ, chỉ để lại một đám yêu nhân vẫn còn rơi vào trạng thái mờ mịt luống cuống, chưa thể thoát ra.
Biệt viện Trấn Ma tỉ.
Thẩm Nghi trở lại phòng, chợt phát hiện ở gần nơi này vẫn có người cực ít đi ngang qua, dường như phần lớn nhóm giáo úy vốn ở trong này đã bị điều ra ngoài rồi.
Hắn trở lại phòng, lấy viên Giao Đan lúc trước không dùng tới ra ngoài, một viên này có thể bổ sung được một nửa lượng tích trữ bên trong Thiên Yêu ngoại đan.
Tu vi chứa đựng trong ngoại đan lại một lân nữa được bổ sung đến tám phần rưỡi.
Thẩm Nghi dứt khoát bỏ viên Giao Đan đã hao hết kia vào trong miệng, lại dùng hết một năm thọ nguyên của yêu ma để hấp thu toàn bộ cặn bã trong đó.
[ Năm thứ nhất, ngươi nuốt nội đan đã khô kiệt của Giao Long vào trong miệng, hóa thứ cặn bã huyết mạch bên trong để cho mình dùng, Giao Ma Chi Lực được tăng lên ]
[Ngưng Đan. Giao Ma Chi Lực }
"Ái chà."
Ban đầu, Thẩm Nghi chỉ ôm tâm tư không nên lãng phí mới tùy tiện nuốt viên Giao Đan khô kiệt ấy vào trong miệng thử xem, không ngờ lại có thu hoạch.
Dù đối với bộ thân thể đã được Tiên Yêu đệ lục thuế gia trì của hắn, tác dụng của Giao Ma Chi Lực cấp Ngưng Đan cũng chỉ dừng lại ở trình độ thoáng gia tăng thêm một chút lực đạo mà thôi, nhưng tăng thêm được một chút vẫn hơn là không tăng thêm một chút nào.
Thẩm Nghi thu hồi Giao Đan còn thừa lại vào trong chuông bạc, sau đó đứng dậy đun nước, lại yên lặng nhìn nước sôi nguội đi một chút thành nước ấm. Chờ nhiệt độ của nước đạt đến độ thích hợp, hắn rót cho mình một ly nước ấm, lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Tu vi tăng lên cũng không hoàn toàn là chuyện tốt, ví dụ như lúc trước khi giết yêu trở vê, cả người hắn mệt mỏi rã rời, gục đầu xuống gối là ngủ mất, nhưng bây giờ, tinh lực vẫn tràn đầy, giống như dùng không hết vậy... Dường như tất cả đám người ở nơi này như Trương đồ tể, Phương Hằng, huynh muội Lý gia... đều đã rời khỏi Thanh Châu thành rồi. Rốt cục Thẩm Nghi cũng có cơ hội nghỉ ngơi như ý nguyện, nhưng chẳng hiểu sau, đây lại là lần đầu tiên hắn cảm thấy hoàn cảnh xung quanh có chút nhàm chán.
Đúng lúc này, ngoài phòng lại truyền đến một giọng nói rụt rè: "Xin hỏi đại nhân có y phục định chế cần phải thay giặt hay không?”
Chỉ thấy một cô nương dịu dàng thanh nhã, có chút rụt rè mất tự nhiên đứng ở trong sân, nhìn vào cánh cửa phòng duy nhất có một ánh đèn ảm đạm truyên ra.
Ngày thường, nàng đều dựa vào công việc giặt y phục cho nhóm giáo úy kiếm chút tiền đồng, nhưng mấy ngày gần đây, dường như nhóm giáo úy đại nhân đều rất bận, rất ít khi thấy bọn họ ở lại biệt viện của mình.
Vất vả lắm mới nhìn thấy cánh cửa phòng này có sáng đèn, tuy đã là đêm khuya, nhưng nàng vẫn cố lấy hết dũng khí ra, đi lại gân hỏi một chút.
Thẩm Nghi lấy một chiếc áo khoác có thêu hình Hung Lang đã nhuốm máu từ bên trong chiếc chuông bạc ra ngoài, đẩy cửa bước tới, đưa y phục qua, cũng thuận miệng hỏi một câu: "Ca ca của ngươi đâu? Sao chậm thế này còn để ngươi chạy loạn khắp nơi?
Trân Cẩn Du ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn thanh niên trước mặt, dung nhan của đối phương vẫn là dáng vẻ tuấn tú trong trí nhớ, nhưng dường như khi đối phương khoác lên mình bộ y phục của Trấn Ma ti mặc này, cả người đều trở nên lạnh lùng xa lạ: "Thẩm... Thẩm đại nhân?"
Tuy vẫn là cách xưng hô "Đại nhân" như vậy, nhưng thật rõ ràng, thân phận nàng đang gọi hắn lại là bộ đầu Bách Vân huyện.
Trân Cẩn Du vừa gọi cái tên quen thuộc kia ra, bỗng nhiên phản ứng lại, vội vàng trả lời câu hỏi của người trước mặt: "Huynh trưởng vẫn đang tu luyện võ học, ta nhàn rỗi không có việc gì làm, mới lén lút nhóm bếp, muốn bôi bổ thân thể cho huynh trưởng và Ngưu đại ca."
"Làm thức ăn gì?" Thẩm Nghi chậm rãi đi ra ngoài viện.
"Là... canh gà hâm cẩu kỷ, cũng sắp hầm xong rồi."
Có lẽ sau khi bản thân từ Bách Vân huyện tới Thanh Châu, đã gặp quá nhiêu nhân vật mà bản thân nàng không thể chạm đến, nên trong mắt Trân Cẩn Du đã mất đi mấy phần lanh lợi, lại nhiều thêm lo lắng, mất tự nhiên.
"Đi, ta muốn ăn ké một bữa." Thẩm Nghi gật gật đầu.
Nghe được lời nói quen thuộc này, cảm giác xa lạ lúc trước lập tức tiêu tán đi không ít, vị cô nương thanh nhã nọ thoáng ngẩn người. Nhưng rất nhanh, vẻ mặt lập tức tươi tỉnh. Nàng cười cười, thoáng dùng sức gật đầu, lại cất giọng trong trẻo: "Ừm! Huynh trưởng cũng rất nhớ ngài!"
Phía Nam của nha môn Trấn Ma ti bị bao bọc bởi một bức tường vây cực kỳ cao, nhằm ngăn cách tâm mắt của người bên trong lẫn người bên ngoài.
Bên trên dùng phương thức như vậy để người mới tiến vào nơi này, trực tiếp quên đi hết thảy mọi phồn hoa của Thanh Châu thành, từ đó mới đủ khả năng đặt toàn bộ tâm tư lên chuyện tu hành.
Trên thực tế, đối với đại bộ phận đám đệ tử môn phái, thì mười năm thăng cấp sơ cảnh tuyệt đối là chuyện bọn họ không dám ước mơ, cũng là hy vọng xa vời trong lòng bọn họ. Nhưng dưới tình huống đầy rẫy thuận lợi, được hàng đống tài nguyên phong phú của Trấn Ma ti chông chất lên, thì ở bên trong bức tường vây này, đám võ phu sơ cảnh lại có thể mọc lên như nấm sau mưa, mà còn chưa chấm hết.
Thậm chí rất nhiêu người không cần đến mười năm đã có thể đi ra bên ngoài rồi.
Ngoài cửa không có người canh gác, bởi mỗi ngày, tinh lực của đám người mới này đều sẽ bị nhóm giáo úy bên trong nghiên ép đến cực hạn.
Được Trần Cẩn Du dẫn đường, Thẩm Nghi chậm rãi bước vào mảnh đất tràn ngập mồ hôi này. Nếu lúc trước không thể đột phá sơ cảnh, thì có vẻ như hiện tại hắn cũng là một phần tử ở nơi đây.
Màn đêm dày đặc, phía xa xa là hàng loạt những tiểu viện chật chội, xếp san sát với nhau, bên trong chỉ lóe lên một mảnh hào quang ảm đạm.