Chương 281: Hắn Đang Ở Đâu?
Chương 281: Hắn Đang Ở Đâu?Chương 281: Hắn Đang Ở Đâu?
Lâm Bạch Vi nghe vậy, tâm trạng vốn đã bình tĩnh hơn rồi, lại đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Chờ một chút, không phải nàng muốn tiến cử Thẩm Nghi lên làm đệ tử cho sư phụ sao?
Vì sao nói qua nói lại một hồi, hắn đã biến thành Trấn Ma đại tướng rồi?
Nàng mở to hai mắt, còn nữa... vừa rồi là Khương sư tỷ tự mình đứng ra bảo đảm cho Thẩm Nghi sao?
Vì sao vậy?
Phương Hằng đưa đôi mắt đầy vẻ đồng tình, liếc nhìn Lâm sư tỷ, dù gã là người thường gặp được Thẩm đại nhân, nhưng sau khi biết chuyện của đối phương, trong lòng cũng cảm thấy có chút hoảng hốt, huống chỉ là sư tỷ?
Chỉ một lần tiếp thu, nàng lại nhận được toàn bộ tin tức của đối phương trong suốt ba tháng trời, thôi cứ để nàng bình tĩnh mà từ từ tiêu hóa chúng đi.
Khoảng một nén nhang sau, Trấn Ma ti vốn vắng vẻ hơn bình thường lại bỗng dưng trở nên huyên náo, tràn đầy tiếng người rộn rã.
Gần như toàn bộ đám Thiên Tướng giáo úy đều chạy vọt ra, nhìn chăm chằm vào kho nội vụ vừa được mở.
Để rồi ngay sau đó, cả đám lập tức trông thấy hơn hai mươi vị Thiên Tướng tùy tùng, trên cổ áo có thêu những đường hoa văn bằng chỉ vàng không giống nhau, nhưng động tác cực kỳ đều nhịp, đang vây quanh Trân Càn Khôn lão gia tử ở giữa.
Trên tay ngài đang cầm một bộ giáp nặng màu đen mới tinh, bên trên lóe lên một tia hàn quang lạnh lẽo, cùng với một chiếc áo choàng màu đỏ tươi giống như lá cờ nhuốm máu.
Hành trang giống như vậy, toàn bộ Thanh Châu này cũng chỉ có mười hai bộ mà thôi.
Trân Càn Khôn vừa tiến lên được hai bước, bỗng nhiên lại dừng chân hỏi: "Đúng rồi, Thiên Tướng tùy tùng của lão phu đang ở đâu?"
Là đột nhiên lão nhớ tới, lẽ ra hôm nay đối phương nên đến nơi này thủ vệ, nhưng cho tới bây giờ cũng không nhìn thấy bóng dáng hắn đâu. Mọi người xúm lại đưa mắt nhìn nhau.
Là hiếm hoi lắm mới có dịp Thanh Châu tấn phong một vị đại tướng quân, nhưng sau khi phong tặng, lại không một ai hay biết vị tướng quân nọ đang ở đâu?
A Thiên có chút bất mãn chắp tay đứng thẳng, trong lòng bà luôn có cảm giác tróc yêu nhân vừa bị cướp mất một vị cao thủ.
Mà đó còn chưa hết, vẫn còn một chuyện khác càng khiến người ta khó có thể tiếp nhận hơn. Đó chính là trước khi đối phương bị cướp mất, hắn còn dùng hết toàn bộ cơ hội tiến vào Võ Miếu tẩy luyện của tất cả tróc yêu nhân tại Thanh Châu này rồi... Dựa vào cái gì chứ? Tróc yêu nhân thì kém Trấn Ma đại tướng ở chỗ nào?
Nghĩ đến đây, A Thiên lại lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn về một hướng khác, trong mắt lại không khỏi hiện lên vài phân cảm khái.
Cùng thời điểm này, người ta lại thấy Khương Nguyên Hóa đang khe khẽ cười nhạt ở dưới tàng cây xa xa kia.
Ở trước mặt ông ấy là một vị mỹ phụ ung dung sang quý, tư thái đẫy đà, ý vị mười phần. Đối tượng hai người này đang nói chuyện phiếm đến chính là cô nương mặc giáp nặng bên cạnh.
Khương Thu Lan bình tĩnh nhìn về phía chân trời, trên khuôn mặt tinh xảo hồn nhiên trời sinh kia vừa xẹt qua một tia mệt mỏi khó có thể thấy rõ.
Bên trong bức tường vây ở phía Nam Thanh Châu thành, một đám thanh niên trai tráng vừa rèn luyện khí lực xong, cả thân thể đều chìm vào trong thùng gỗ, hưởng thụ thứ thuốc tắm nóng hôi hổi cực kỳ hiệu quả kia.
Trân Tể lau khô tóc, bưng một bát sứ đựng đầy thịt đi về chỗ ở của mình, vừa đi đến cửa viện, lại thấy một thanh niên mặc áo đen, đang tùy ý ngồi ở bậc cửa, cũng bưng bát, dùng đũa khuấy mì.
Trân Cẩn Du đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Thẩm đại nhân, có phải là bát mì này quá thanh đạm hay không?”
"Cũng được." Thẩm Nghi gắp mì lên, khẽ dịch người sang bên cạnh, nhường chỗ cho Trân Tể.
Thật ra hương vị này hơi nhạt, nhưng mục đích chính khiến hắn đến nơi này lại là thưởng thức tâm trạng, mà không phải đến để ăn món ngon.
Trân Tể nhai từng miếng thịt mỡ, âm thâm cảm thấy thú vị. Thẩm đại nhân nói mình muốn ở lại, để ăn chực ngủ nhờ, thì đúng là ngài hoàn toàn không để ý tới những chuyện khác. Mỗi ngày, ngoại trừ ăn chính là ngủ, khiến cho bầu không khí trong này hoàn toàn không hợp với toàn bộ đại giáo trường sôi nổi ngoài kia.
Cũng không biết đại nhân phụ trách chức vụ gì ở trong Trấn Ma ti, nhưng nhiều ngày trôi qua như vậy, lại hoàn toàn không thấy ai tới nơi này tìm người.
Trải qua cuộc sống lười nhác như vậy, dường như tâm trạng của Thẩm đại nhân đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, không còn để lộ ra gương mặt lạnh lùng như lúc vừa tới nữa, toàn thân thoải mái đến mức khiến người ta hâm mộ.
Đúng vào lúc này, khu vực bên trong bức tường vây cao lớn có vẻ hơi áp lực kia, lại hiếm hoi nghe thấy những tiếng huyên náo từ bên ngoài tràn vào.
Trong tiếng bước chân hỗn loạn, từng bóng người mang theo khí thế sát phạt nồng nặc nhanh chóng bước vào, tựa như một đám mây đen đông nghìn nghịt.
Nhóm giáo úy phụ trách huấn luyện người mới lập tức quay đầu nhìn lại. Sau khi nhìn rõ y phục của đám người đang tới, tất cả đều như bị sét đánh, thậm chí còn quên cả tiến lên nghênh đón.
Ở bên trong loại địa phương buồn tẻ nhàm chán này, ngay cả Thiên Tướng cũng rất ít khi lui tới, vậy mà hôm nay lại có nhiều đại nhân vật ngày thường cũng không thấy mặt đi đến nơi này như vậy?
Vấn đề là nom ai còn vội vội vàng vàng như thế... thực sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi mà.
Toàn bộ thao trường đột ngột chìm vào tĩnh mịch.
Trân Tể lập tức ngừng động tác nhai nuốt, chậm rãi há to miệng hỏi: "Thẩm đại nhân, đây là tình huống gì?"
Thẩm Nghi lại gắp một đũa mì sợi lên, ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên một cái, nói: "Không biết."
Trên thực tế, ngoại trừ chuyện giết yêu, hiểu biết của hắn đối với Trấn Ma ti cũng chẳng hơn Trần Tể bao nhiêu.
"Thẩm đại nhân, bọn họ tới đây... Trần Cẩn Du bị rất nhiều ánh mắt lạnh lùng đảo qua khiến cả người đều căng thẳng, đứng ngây ra tại chỗ.
Trong quân doanh có đến mấy ngàn người, nhưng ngay cả thở mạnh một hơi cũng không dám, chỉ biết trơ mắt nhìn đám người từ bên ngoài kia chỉnh tê tràn vào, đồng thời đi thẳng về phía tiểu viện xa xa kia.
Mãi cho đến khi tất cả bọn họ triệt để đứng vững, mọi người mới tản ra, nhường lại một con đường, để một vị lão gia tử mặc Ô Quang Bảo Giáp trên người, chậm rãi tiến lên phía trước, dùng ánh mắt đầy phức tạp nhìn chằm chằm vào thanh niên đang thản nhiên ngồi ăn mì kia.