Chương 282: Thẩm Tướng Quân, Ăn Xong Chưa?
Chương 282: Thẩm Tướng Quân, Ăn Xong Chưa?Chương 282: Thẩm Tướng Quân, Ăn Xong Chưa?
Nhóm Thiên Tướng tùy tùng đều lộ vẻ nghiêm túc, chỉnh tê lùi về phía sau một bước, lại lập tức quỳ một chân xuống đất, hai tay ôm quyền đặt lên đỉnh đầu, đồng thanh hét lớn: "Tham kiến Trấn Ma đại tướng!"
Thanh âm như chuông lớn, vang vọng thật lâu ở phía chân trời!
"HítI'
Đã bao giờ Trần Tể được trông thấy cảnh tượng hoành tránh như thế đâu, bởi vậy vừa được chứng kiến cảnh tượng ấy, trong lòng đã có cảm giác như đang ngồi trên đống lửa, cả người nhảy dựng lên, vội vàng chạy qua bên cạnh.
Thẩm Nghi nuốt một gắp mì cuối cùng, buông bát canh xuống.
Ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy Trần lão gia tử, hắn đã biết thời gian nghỉ phép của mình xem như kết thúc rồi. Nghỉ phép hết rồi thì thôi, hắn cũng không quan tâm lắm, trong lòng chỉ có chút ngoài ý muốn, bởi vì hắn mới làm Thiên Tướng tùy tùng được mấy chục ngày, hình như lại một lần nữa thăng chức rồi?
Hắn phủi phủi vạt áo, đứng lên chắp tay nói: "Thẩm Nghi bái kiến Trần tướng quân."
"..." Trần Càn Khôn hít sâu một hơi.
Cảm giác trang trọng mang đầy tính nghi thức ban đầu, đã hao mòn gần hết trên đường đi tìm kiếm vị tướng quân mới này rồi. Bởi tìm kiếm tung tích của hắn, mà toàn bộ Trấn Ma ti đều loạn cả lên, thậm chí bọn họ còn phải nhờ A Thiên vận dụng Vọng Khí Thuật mới có thể tìm ra.
Ai dè tên tiểu tử này lại dám thi triển Liễm Tức Pháp để né tránh?
Rõ ràng nơi hắn đang ở chính là Thanh Châu thành, người này cũng không ngại mệt đến hoảng đây mà?
Lão gia tử đưa bộ áo giáp màu cùng với chiếc áo khoác màu đỏ trong tay tới, có chút bất đắc dĩ nói: "Mau đưa Thẩm tướng quân đi thay đồ."
Hai vị Thiên Tướng tùy tùng lập tức đứng dậy, tiếp nhận bộ áo giáp, rôi dứt khoát chen nhau đưa Thẩm Nghi tiến vào trong phòng, như đang sợ mình chỉ chớp mắt một cái là đối phương lại biến mất không thấy.
Hai huynh muội Trần gia đứng phía xa xa, không dám tiến tới, gân như chỉ thoáng tới gần những người này, cả hai đã bị cảm giác áp bách nông đậm gắt gao bao phủ lấy.
Loại cảm giác này, hệt như ai đó vừa vươn tay, nắm lấy trái tim hai người, khiến bọn họ hít thở không thông, trong lòng cực kỳ khó chịu. Mà giờ khắc này, đám người kia đều quỳ một gối xuống đất, nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang mặc áo đen bị hai vị Thiên Tướng tùy tùng, chen nhau đưa vào trong phòng.
Rất nhanh sau đó, cánh cửa phòng kia lại một lân nữa được mở ra.
Một đôi giày ống bước tới, bộ giáp đen dày nặng trên người vị thanh niên lúc trước, mơ hồ phát ra khí tức âm hàn, phối hợp với thân hình cao lớn, càng để lộ ra uy nghiêm đáng sợ, khí thế phi phàm.
Chiếc áo choàng màu đỏ tươi phấp phới, làm nên cho khuôn mặt trắng nõn kia, càng tăng thêm vài phần hung thần ác sát cho khí độ uy nghiêm vốn có của hắn.
Thẩm Nghi nắm mảng giáp tay, khẽ xoay xoay cổ tay, có vẻ không được thoải mái cho lắm.
"Mặc nhiều sẽ quen thôi." Trân Càn Khôn hài lòng gật gật đầu nói.
Lúc trước, thanh niên này còn để lộ ra bộ dáng bại hoại, lười nhác, nhưng chỉ trong phút chốc khi thay bộ y phục trên người, lại phảng phất như hắn đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Cũng đúng thôi, một tồn tại cả người đẫm máu giết từ trong bây yêu ra ngoài như hắn, dù chỉ dùng vẻ mặt bình tĩnh gặp người, cũng đủ khiến trong lòng những người khác sinh ra cảm giác kính sợ nồng đậm.
"Từ hôm nay trở đi, Thẩm Nghi chính là Trấn Ma đại tướng thứ mười ba của Thanh Châu ta!" Trần lão gia tử xoay người, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
Có lẽ chỉ cân nửa canh giờ nữa, tin tức này sẽ được lan truyền ra khắp cả Thanh Châu thành, sau đó lại nhanh chóng được lan truyên ra xa hơn, mãi cho đến khi tất cả mọi người bên trong mười hai quận này, đều biết.
Giữa sân, biểu cảm ngỡ ngàng trên vô số những khuôn mặt đang đứng trong thao trường đều đọng lại, hô hấp trở nên dồn dập.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày mình lại được tận mắt chứng kiến khoảnh khắc một vị Trấn Ma đại tướng sinh ra, giống như thoáng cái đã đặt mình vào trong một câu chuyện xưa vốn chỉ nghe qua lời đồn đại, thậm chí còn có cảm giác như vừa giật mình tỉnh mộng, tâm trí chưa được tỉnh táo như bình thường.
"Thẩm tướng quân, ăn xong chưa?" Trần Càn Khôn liếc nhìn thanh niên kia một cái, cất giọng giống như cười mà không phải cười, nói: "Nếu không còn chuyện gì khác, thì theo lão phu đi gặp Tổng binh thôi."
"Được." Thẩm Nghi rảo bước đi ra, khẽ liếc mắt nhìn về phía hai huynh muội bên cạnh, thản nhiên nói: "Ta đi trước."
Trân Tể gian nan nuốt một ngụm nước miếng xuống.
Dù gã vốn cho rằng bất cứ chuyện gì do Thẩm đại nhân làm ra, thì nó đều là chuyện bình thường cả, nhưng vào giờ phút này, khi trông thấy bộ áo giáp màu đen cùng với chiếc ào bào màu đỏ trên người hắn, thậm chí còn bắt gặp dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm của vị thanh niên trước mắt này, trong đầu gã vẫn còn có chút mơ màng, choáng váng, hồi lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Gã chưa từng nhìn thấy bộ áo giáp nào như vậy, nhưng biết rõ cách xưng hô Trấn Ma đại tướng này có ý nghĩa như thế nào đối với Thanh Châu.
Đó là tồn tại vẫn luôn bảo hộ cho mấy trăm vạn lê dân của một quận.
Hai huynh muội bọn họ nhìn theo bóng người kia chậm rãi rời đi, mãi cho đến lúc cả đoàn người vừa nãy đều rời khỏi nơi đây.
Mãi cho đến khi tâm mắt của mình bị bức tường vây cao cao ngoài kia ngăn trở, hai người mới ngơ ngác thu hồi ánh mắt, sau đó lại giật mình phát hiện, tất cả mọi người khác đang nhìn chằm chằm vào mình, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Ở chỗ sâu trong nha môn Trấn Ma tỉ, tại một tòa biệt viện lịch sự tao nhã yên tĩnh, rất hiếm khi có khách khứa tụ lại cùng một chỗ bên trong.
Khương Nguyên Hóa đang ngồi trong sân, Du Long Đào đứng bên cạnh sư phụ, kể cho ngài nghe toàn bộ động tĩnh của đám Đại Yêu bên ngoài Thanh Châu trong khoảng thời gian gần đây.
Phương Hằng và Bạch Tử Minh đang giúp đỡ tổ mẫu chuẩn bị bữa tối.
Cùng thời điểm đó, Khương Thu Lan đang khoanh tay, đứng dựa vào cây đại thụ ở góc sân, đôi mắt bình tĩnh, dưới chân là một đống vại rượu chất đầy.