Chương 283: Tướng Mới Nhậm Chức, Đương Nhiên Cần Lập Uy!
Chương 283: Tướng Mới Nhậm Chức, Đương Nhiên Cần Lập Uy!Chương 283: Tướng Mới Nhậm Chức, Đương Nhiên Cần Lập Uy!
"Có phải kiếm ý Huyền Băng Thất Sát trong cơ thể sư muội đã bị tích góp quá nhiều hay không?" Du Long Đào lo lắng nhìn về phía chum rượu.
Dù ông ấy cũng biết đối phương cần rượu thuốc để xua tan hàn ý, nhưng bình thường không cần nhiều đến vậy.
Khương Nguyên Hóa nghe vậy, trên mặt thoáng xẹt qua một tia phức tạp, nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường, đưa mắt nhìn ra ngoài viện, nói: "Tới rồi."
Vừa dứt lời, Trần Càn Khôn đã xuất hiện ở cửa viện, khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó xoay người rời đi.
Chờ Trần lão gia tử rời đi, thanh niên mặc giáp đen kia mới chậm rãi đi vào trong sân, rồi không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay nhìn vê phía khuôn mặt xa lạ duy nhất tại nơi này: "Thẩm Nghỉ tham kiến Tổng binh."
Trong sân, Khương Nguyên Hóa đứng dậy chắp tay đáp lễ, trong mắt lóe lên mấy phần hiếu kỳ, ông ấy đưa tay khách khí nói: "Thẩm tướng quân không cần giữ lễ, mời ngồi."
Ông ấy vốn là Tổng binh Thanh Châu, vậy mà đây lại là lần đầu tiên được nhìn thấy vị Trấn Ma đại tướng thủ hạ của mình.
Không cần biết đặt ở châu nào, đây cũng là một chuyện lạ.
Thẩm Nghi lặng lẽ liếc nhìn Du Long Đào, vừa vặn cũng bắt gặp ánh mắt đối phương đang nhìn lại.
"Cứ để cây cung đó ở chỗ của ngươi đi." Du tướng quân mỉm cười ôn hòa, hiển nhiên đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng đối phương.
"Đa tạ Du tướng quân." Tới lúc này, Thẩm Nghi mới chọn một vị trí ngồi xuống.
Khương Nguyên Hóa thuận miệng hàn huyện hai câu, cũng thuận tiện đánh giá người thanh niên trước mặt này.
Phần lớn những nhận thức của ông ấy về Thẩm Nghi đều đến từ mấy lời tán dương của Lâm Bạch Vi, sau đó là đoạn báo cáo công tác ở buổi nghị sự ngày hôm qua.
Từ đệ tử của ông ấy đến tróc yêu nhân, lại đến mấy vị Trấn Ma đại tướng khác, dường như hầu hết bọn họ đều có hiểu biết nhất định về thanh niên này.
"Ta nghe A Thiên nói, ngươi sắp đến kinh thành tiến hành Võ Miếu tẩy luyện. Tới lúc đó, ngươi có thể đồng hành cùng Thu Lan, để nó đưa ngươi đi làm quen với Võ Miếu kinh thành một chút." Khương Nguyên Hóa nói xong, cô nương đang đứng dưới cây đại thụ kia lại không có bất cứ phản ứng nào, chỉ yên tĩnh nhìn về phía xa xa.
Dường như vị Tổng binh đại nhân ấy đã sớm quen với cảnh tượng này rồi. Mà không chỉ một mình ông ấy, bao gôm cả những người khác nữa, bọn họ cũng không cảm thấy chuyện này có gì bất ổn.
"Nhưng trước khi đi, Thẩm tướng quân có thể giúp ta một việc được không?"
Khương Nguyên Hóa nói xong, bỗng nhiên trong giọng nói lại xuất hiện một chút hàn ý rõ rệt: "Đồ đệ kia của ta dù không nên thân, nhưng không phải ai cũng có thể bắt nạt được. Vốn dĩ, ta muốn để cho Thu Lan đưa nó đi qua, bây giờ Thẩm tướng quân đã nhậm chức, không biết ngươi có nguyện ý đi Bách Vân huyện một chuyến, thay ta nhắc nhở con hồ ly kia một chút, nói với nó là Thanh Châu này tuyệt đối không phải nơi nó muốn ở lại đến lúc nào thì ở lại đến lúc ấy, có được hay không?"
"Vừa lúc, cũng để các vị tướng quân khác được chứng kiến thủ đoạn của vị Trấn Ma đại tướng mới nhậm chức ở Thanh Châu ta."
Tướng mới nhậm chức, đương nhiên cần lập uy.
Nếu bảo hắn chém giết một con Đại Yêu Bão Đan cảnh nữa, lại có vẻ không quá thực tế, nhưng phái hắn đi chấn nhiếp một con yêu ma dạo chơi đến tận nơi này, để nó nhanh chóng rời khỏi địa giới của Thanh Châu, coi như một loại kiểm tra đối với Trấn Ma đại tướng vừa lên chức, cũng không quá đáng.
Du Long Đào vẫn giữ dáng vẻ không lạnh không nóng, không mặn không nhạt như cũ.
Với tu vi của sư phụ, thậm chí ngài còn không cần phải ra khỏi thành, chỉ cần ngồi ở chỗ này, cũng có thể làm cho lão hồ ly kia hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc lần này.
Thay vì nói, muốn để cho những vị đại tướng khác được chứng kiến, còn không bằng nói là sư phụ muốn được chứng kiến, muốn được xem xem, rốt cuộc là vị đại tướng trẻ tuổi rất được người khác tôn sùng này, có mấy phần bản lĩnh thật sự?
Có lẽ vì áy náy với Khương sư muội, mà thoạt nhìn tính cách của sư phụ đã thay đổi rất nhiêu, không còn cứng rắn bằng lúc trước, nhưng ở sâu bên trong nội tâm, ngài vẫn là vị Tổng binh đại nhân chỉ tin tưởng vào phán đoán của mình, dùng chính uy vọng và thực lực của mình để chấp chưởng một châu kia.
Ngài tuyệt đối sẽ không để lời nói và hành động của người khác làm ảnh hưởng đến quyết định của mình, dù Khương sư muội đứng ra bảo đảm cho đối phương cũng vậy. "Năm ngày sau sẽ khởi hành vào kinh, Thẩm tướng quân đừng để lỡ thời gian." Khương Nguyên Hóa khẽ gật đầu nói.
"Trâm Nghi tuân mệnh."
Muốn hưởng thụ đãi ngộ cao hơn, muốn đạt được công pháp võ học tốt hơn, tự nhiên phải gánh chịu áp lực càng lớn hơn.
Thẩm Nghi chẳng cảm thấy chuyện này có gì đáng để rối rắm, khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, lập tức đứng dậy chắp tay chào tạm biệt.
Rời khỏi Bách Vân huyện một thời gian dài như vậy, hắn vẫn nhớ rõ lúc trước, mình từng dùng Tứ Hợp Chân Cương chém giết con tiểu hồ yêu kia.
Dù không có mệnh lệnh của đối phương, chờ sau khi có thời gian rảnh, hắn cũng sẽ đi một chuyến tới Bắc nhai.
Đợi đến khi thanh niên nọ rời khỏi tiểu viện, Du Long Đào chợt nhớ ra điều gì: "Hình như hắn không hề mở miệng hỏi về tiểu sư muội?"
Phương Hằng từ trong phòng bếp thò đầu ra, khẳng định: "Đúng là không có hỏi."
Trong biệt viện của giáo úy.
Trân Cẩn Du vội vàng hấp tấp chạy vào, lại cẩn thận gõ cửa: "Thẩm đại nhân có ở đây không?"
Rất nhanh, cánh cửa phòng đã lặng lẽ mở ra.
Tiểu cô nương theo bản năng, lập tức đưa chiếc áo choàng có thêu hình Hung Lang trong tay tới: Ngài quên...
Nhưng đến đây, lời nói chợt im bặt.
Trân Cẩn Du chớp chớp mắt, có chút ngây người nhìn chằm chằm vào vị tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt.
Đối phương thuận tay nhận lấy chiếc áo choàng kia, lại theo thói quen cẩn thận gấp lại một lần nữa, lúc này mới dịu dàng nói: "Thẩm Nghi không có ở đây, ta sẽ thay ngươi chuyển giao cho hắn."
"Cảm ơn tỷ tỷ." Trần Cẩn Du vẫn kịp phản ứng với hành động có phần mạo muội của mình, nàng vội vàng dời ánh mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp của đối phương.
Phải biết rằng, dù ở bên trong Trấn Ma ti này, nàng cũng chưa từng trông thấy một cô nương nào dịu dàng xinh đẹp như vậy.