Chương 284: Bởi Vì Hắn Giết Yêu, Cho Nên Được Thăng Chức!
Chương 284: Bởi Vì Hắn Giết Yêu, Cho Nên Được Thăng Chức!Chương 284: Bởi Vì Hắn Giết Yêu, Cho Nên Được Thăng Chức!
"Đã khuya thế này rồi, ngươi ăn cơm chưa? Có muốn ăn chung một bữa không?" Lâm Bạch Vi mỉm cười khanh khách, chợt nghiêng người, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn hình Hung Lan Thôn Nguyệt trên chiếc áo bào.
Dù đã được giặt sạch sẽ nhưng bên trên vẫn mơ hồ tỏa ra mùi yêu huyết cực kỳ nhạt. Chẳng qua, chuyện này chẳng có gì lạ thường cả, mà ngược lại, thứ này còn rất phù hợp với nhận thức của nàng về thanh niên kia.
"Ta... ta... Trân Cẩn Du siết chặt ống tay áo, đột nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, nàng xấu hổ lắc lắc đầu nói: "Ca ca ta vẫn đang chờ ta."
Nói xong câu này, nàng lập tức xoay người, lặng lẽ nhìn đạo bóng dáng mặc giáp đen cao lớn kia, sau đó có chút bối rối chạy ra ngoài viện.
"Làm gì vậy?" Thẩm Nghi nhìn theo bóng dáng tiểu cô nương nọ, tùy ý hỏi một câu rồi bước vào trong nhà.
Hắn cởi bỏ chiếc áo choàng màu đỏ tươi trên người, Lâm Bạch Vi thuần thục nhận lấy, sau đó kéo cái ghế đến, nói: "Nàng mang y phục đến cho ngươi, mau ăn chút gì đi, ta đã đói bụng rồi."
Trên bàn là một bát thịt dê hầm cách thủy hãy còn nóng hôi hổi.
Thẩm Nghi ngồi bên cạnh bàn, có chút tò mò hỏi: "Nghe nói ngươi Ngưng Đan thất bại rồi?"
"..." Lâm Bạch Vi lườm hắn một cái, lại cầm cây đũa gắp một miếng sườn dê lên, đặt vào bát hắn, nói: "Ba tháng không gặp, ngươi vẫn đáng ghét như vậy."
Lần này, không có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình nữa, rốt cuộc Thẩm Nghi cũng có cơ hội để tinh tế thưởng thức bữa ăn cuối cùng có chút mất hứng ở Bách Vân huyện lúc trước rồi.
Quả nhiên, vẫn là mùi vị quen thuộc.
"Đừng nhìn chằm chằm vào ta." Thẩm Nghi uống một ngụm canh nóng.
"Không nhìn thì không nhìn." Lâm Bạch Vi thu hồi ánh mắt, tuy trong lòng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cũng phải chờ ăn xong bữa cơm tối đã rồi tính.
Hai người nhanh chóng động đũa, mãi cho đến khi đồ ăn trên bàn trống rỗng, chỉ còn lại một chút cặn canh.
Lâm Bạch Vi lau sạch khóe môi, sung sướng xoa xoa bụng nói: "Ta còn tưởng rằng sau khi ngươi lên làm đại tướng quân, thì cái miệng sẽ bắt đầu khó tính hơn chứ?" "Vừa lên làm vẫn chưa kịp hưởng thụ." Thẩm Nghi đứng dậy ngồi trở lại mép giường, thản nhiên đáp một câu.
"Cho nên ngươi đã lên như thế nào vậy?" Cuối cùng Lâm Bạch Vi cũng không kìm nén được sự tò mò và kinh ngạc trong lòng.
Dù ban đầu, nàng cũng có thể đoán ra Lý Tân Hàn kia tuyệt đối sẽ không để mặc cho Thẩm Nghi đi ngâm thuốc, nhưng ngay cả khi hắn dùng thân phận của giáo úy đi vào Trấn Ma tỉ ở Thanh Châu, cũng không thể thăng chức lên làm Trấn Ma đại tướng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy được.
"Cũng giống như lúc ấy thôi." Thẩm Nghỉ bình tĩnh nói.
Dứt lời, suy nghĩ của Lâm Bạch Vi lại lập tức quay trở về Bách Vân huyện.
Người này từ sáng sớm đã đi ra ngoài, chờ đến lúc mặt trời lặn mới trở về, bộ y phục trên người vĩnh viễn dính đầy yêu huyết, cùng với đôi lông mày thoáng lộ vẻ mệt mỏi kia.
Nghĩ đến đây, nàng đã đại khái hiểu được ý tứ của Thẩm Nghi rồi.
Bởi vì hắn giết yêu, cho nên được thăng chức.
Nghe thì đặc biệt đơn giản... Nhưng cần phải giết bao nhiêu con yêu ma, mới có thể làm Trần lão gia tử chủ động đề xuất một chuyện làm người nghe kinh sợ như vậy?
Mà ngay cả sư tỷ của nàng cũng vô cùng tín nhiệm hắn.
Chỉ sợ bên dưới những lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của đối phương, lại là vô số nguy cơ sinh tử vẫn một mực bị che giấu.
Huống chi, có thể lọt vào tâm mắt của các vị Trấn Ma đại tướng khác, thì khẳng định là những con yêu ma đối phương đã chém giết kia, tuyệt đối không phải dạng tâm thường.
Tốc độ gia tăng tu vi cảnh giới nhanh đến chóng mặt như vậy, cũng khó trách đại tướng quân Dương An quận lại lên tiếng chất vấn Thẩm Nghi là Đại Yêu biến thành.
Suy nghĩ về hắn xong, Lâm Bạch Vi lại suy nghĩ vê mình, đột nhiên một chút mất mát lại trào dâng trong lòng: "Ta đã lãng phí một cơ hội rất quý giá..."
Dù ở trước mặt sư huynh đệ, nàng hoàn toàn không biểu hiện ra một chút cảm xúc khác thường nào, nhưng giờ phút này, ở bên cạnh Thẩm Nghị, rốt cục trên mặt nàng cũng toát lên cảm giác cô đơn, hiu quạnh.
Nói gì thì nói, đối phương cũng từng trông thấy dáng vẻ càng chật vật hơn của nàng rồi. "Tư chất không được, thì là như vậy." Thẩm Nghi hơi lắc đầu, thoáng trấn an người đối diện một phen.
Bởi vì vấn đề tư chất, mới khiến cho bọn họ cần càng nhiều cơ hội và thời gian để trưởng thành hơn.
Là người cũng từng rơi vào tình huống như vậy, nên đối với loại chuyện này, hắn có thể hiểu được.
Vừa nghe câu nói này của hắn, Lâm Bạch Vi lập tức nghẹn họng, nhưng quan sát vẻ mặt nghiêm túc của thanh niên kia, bỗng nhiên nàng lại xoa xoa hốc mắt, không hiểu tâm trạng chợt nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nàng cũng không cho rằng đối phương nói như vậy là đang trào phúng mình. Bởi vì với một người như Thẩm Nghi, hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian vào loại chuyện nhàm chán như vậy.
Nếu tư chất không được là sự thật khách quan, thì đương nhiên, nàng chỉ có thể cố gắng hết sức đi làm tốt chuyện mà mình nên làm thôi.
"Vậy tiếp theo đây, Thẩm đại tướng quân định làm gì?" Lâm Bạch Vi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, rồi nhẹ giọng hỏi thêm một câu.
Thẩm Nghi cởi bộ giáp đen trên người xuống, nằm ở trên giường, thản nhiên đáp: "Vâ Bách Vân huyện."
Lời này vừa nói ra, bỗng nhiên Lâm Bạch Vi lại phát hiện ra điều gì, nàng kinh ngạc nói: "Sư phụ muốn dùng con cáo già kia để kiểm tra ngươi sao? Tuy tu vi của nó chưa đạt tới Bão Đan cảnh, nhưng nó không phải là yêu ma của Đại Càn triêu, chỉ đơn giản là dấn thân vào Thanh Khâu học nghệ, trên người có rất nhiều thủ đoạn quỷ quyệt đa đoan.
"Nếu Khương sư tỷ đích thân đến, thì nể mặt mũi của nàng, hẳn là con hồ ly kia sẽ thành thật rời đi."
"Nhưng ngươi vừa mới thăng cấp lên đại tướng, uy tín chưa có, uy danh càng không, chưa chắc nó đã nể mặt ngươi đâu..."
Thẩm Nghi nghe vậy, chỉ dùng hai tay làm gối đầu và im lặng, không phản bác gì.
Bởi ngay từ đầu, hắn cũng chưa từng có ý định dựa vào bộ áo giáp đen trên người này để dọa lui đối phương.