Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 287 - Chương 287: Thể Diện!

Chương 287: Thể Diện! Chương 287: Thể Diện!Chương 287: Thể Diện!

Từ khi biết trong nhà mình có hồ yêu, ngay cả nữ nhi cũng bị người ta đánh tráo, ông ấy đã trở nên nhát gan hơn lúc trước vô số lần, thậm chí còn hoàn toàn không dám tiết lộ thân phận trong triều đình của nữ nhi mình với người khác.

Mãi đến lúc nãy, khi Lâm Bạch Vi đi ngang qua, còn lặng lẽ nháy mắt với phụ thân nhà mình một cái, Lâm lão gia mới không nhịn được lập tức la lên!

"Các ngươi đẩy ta làm gì? Thẩm đại nhân vốn thích ăn bánh rán ta làm, mỗi lần đều ăn hai cái đó!" Người bán hàng rong hét đến đỏ cả mặt, nhưng vẫn dùng sức kéo chiếc xe đầy nhỏ của mình không chịu buông tay.

Vị giáo úy đứng phía trước, không đổi sắc mặt, dứt khoát đẩy gã trở lại bên đường, sau đó do dự một chút mới nói: "Vậy cho ta nếm thử một chút đi."...

So với Bách Vân huyện náo nhiệt đến khó hiểu thì ngoài thành lại có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.

Trên thực tế, khu vực sườn núi phía Bắc này vốn không thuộc về lãnh địa của Yêu tộc, mà chịu sự quản lý của Thanh Châu.

Chẳng qua lúc trước trong huyện vẫn một mực giấu giếm, không báo lên trên chuyện yêu họa, nên một đám hồ ly sinh sống ở nơi này, vẫn bình yên cho đến hiện tại.

Hai vị Thiên Tướng tùy tùng đi theo phía sau thanh niên kia, đôi mắt một mực nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đối phương, vẻ mặt có chút phức tạp.

Hạ Chấn theo lão gia tử đã hơn hai trăm năm, dù đã trải qua ba lần Võ Miếu tẩy luyện, nhưng đến ngày nay, cũng chỉ là võ phu Thành Đan kỳ.

Bởi vậy, đứng trước quyết định quá mức bất ngờ của Trần lão gia tử, dù trong lòng ông ta cũng có chút cảm xúc, nhưng không nhiều.

Nhưng Liễu Ngọc Tuyền thì khác.

Lúc còn trẻ, lão đã là Thiên Tướng một mực đi theo bên cạnh Trần Càn Khôn, tu vi hiện giờ đã đạt đến Ngưng Đan viên mãn. Lão một mực nhẫn nhịn chờ đợi đến tận bây giờ, đã trở thành một ông lão râu tóc hoa râm, da mặt khô héo.

Nếu không có sự xuất hiện của Thẩm Nghi thì lão chính là người có hi vọng tiếp nhận chức vị Trấn Ma đại tướng kia nhất...

Cảm nhận được ánh mắt khác thường đến từ phía Hạ Chấn, Liễu Ngọc Tuyên miễn cưỡng cười khan một tiếng, lại nắm chặt cây đại kích trong tay, cất giọng nói như muỗi kêu: 'Lão tướng quân nhìn người sẽ không sai đâu." Những lời này, cũng không biết là đang trấn an Hạ Chấn, hay là đang tự trấn an chính mình.

Nói xong, lão lấy lại tinh thân, bước nhanh theo sau: "Thẩm tướng quân, trước khi rời đi, lão gia tử từng dặn dò chúng ta nhắc nhở ngài một chút. Con hồ yêu này rất có bối cảnh, ngài tuyệt đối không được chủ quan, có thể không động đến đao kiếm, thì tốt nhất là không nên động."

Thẩm Nghi dõi mắt, nhìn chằm chằm vào dãy núi cao phía trước, khẽ gật đầu nói: "Được.'

Rồi ngay lập tức, bàn tay khẽ lướt qua chiếc chuông bạc bên hông, cây Thiên Khung Phá Nhật Thần Cung đã lặng yên không một tiếng động rơi vào trong lòng bàn tay rồi.

Lâm Bạch Vi trâm mặc nhìn qua bên này, năng lực lý giải quen thuộc này... quả nhiên hắn vẫn là Thẩm Nghi kia.

Phải biết rằng, đêm qua khi hai người trò chuyện đến khuya, nàng đã nói tất cả những tin tức mình biết được cho đối phương rồi, còn cụ thể nên làm như thế nào, thì không ai có thể ảnh hưởng đến sự phán đoán của một vị Trấn Ma đại tướng được.

Con hồ yêu nọ học nghệ từ Thanh Khâu trở về, đương nhiên nó không thể ở lại Đại Càn triều này quá lâu.

Bởi nơi đây vốn không có thứ nó cần.

Nó chỉ đang hưởng thụ loại cảm giác áo gấm về quê này mà thôi.

Từ một con tiểu yêu nhỏ bé, một đường quật khởi, đến bây giờ, ngay cả Trấn Ma tỉ cũng phải nể mặt nó đôi phần, đương nhiên bản thân đạt được thành tựu như vậy thì nó phải khoe khoang một chút, cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng đợi cho đến khi nó đã chán ngấy, tự nhiên sẽ rời đi thôi.

Chẳng qua, loại "Mặt mũi" này, (nó cũng như định luật bảo toàn khối lượng), người này kiếm được một phần, thì đương nhiên người kia sẽ mất đi một phần.

Đứng trước tình huống này, bọn họ có hai sự lựa chọn, hoặc là đuổi nó ra khỏi Thanh Châu hoặc là chờ đợi cho con hồ yêu ấy tự mình rời khỏi Thanh Châu, dù kết quả giống nhau, nhưng ý nghĩa của hai chuyện này lại hoàn toàn khác biệt.

Trên vách núi cao kia lại có một tòa động phủ cực kỳ độc đáo.

Trên chiếc ghế đá có trải một tấm da hổ thật dày, một vị trung niên áo trắng đang sung sướng tựa vào người hai vị mỹ nhân, hưởng thụ các nàng bóp vai đấm lưng. Không gian bên trong tòa động phủ ấy, lại được bày biện đủ mọi thứ, xa hoa không kém phủ đệ của quan lại hay quý tộc trong thành.

Ở nơi này có khoảng hai mươi mấy con yêu vật, nhưng tất cả chúng đều đã hóa thành hình người. Cũng không phải chúng nó cho rằng làm như vậy sẽ càng thoải mái hơn, chỉ vì tam thúc tổ của chúng nó không thích nhìn thấy một ổ hồ ly.

Ông ta cảm thấy như vậy sẽ tổn hại đến thể diện của mình.

Không hổ là một con Đại Yêu đã đi du lịch bốn phương.

Chỉ cần đối phương còn ở lại nơi này một ngày, thì đám sai dịch Trấn Ma ti dưới chân núi kia cũng chỉ có thể thành thật trông coi ở đó, hệt như một đám nô tài của chúng nó vậy.

Chỉ cần tam thúc tổ tùy tiện động tay một cái, cũng có thể khiến cho đám người này bối rối không thôi.

"Thúc tổ, không biết đám nhỏ như chúng ta có cơ hội đến Thanh Khâu trải nghiệm sự đời hay không?" Một vị lão nhân quỳ xuống đất, hướng vẻ mặt tràn đầy ước mơ nhìn sang.

"Chuyện này nói sau đi." Vị trung niên áo trắng kia khẽ ngáp một cái, thờ ơ đáp lại đối phương, nhưng trên khóe môi vừa có thêm một tia cười nhạo.

Một đám tiểu yêu sơ cảnh cũng dám ngấp nghé Thanh Khâu bảo địa ư?

"Hiện giờ đám con cháu của chúng ta đã bị Trấn Ma tỉ bên kia để mắt tới rồi. Nếu ngài rời đi... chỉ sợ tính mạng của chúng ta không giữ được..." Lão nhân kia nơm nớp lo sợ, nhưng đến cuối cùng, vẫn cả gan nói ra những lời đang ấp ủ trong lòng.

Nghe được câu hỏi này, vị trung niên áo trắng ấy chỉ tùy ý liếc mắt nhìn xuống phía dưới một cái, nhưng không trả lời.
Bình Luận (0)
Comment