Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 288 - Chương 288: Chỉ Một Cái Thanh Châu Nho Nhỏ Lại Dám Làm Càn Như Thế?

Chương 288: Chỉ Một Cái Thanh Châu Nho Nhỏ Lại Dám Làm Càn Như Thế? Chương 288: Chỉ Một Cái Thanh Châu Nho Nhỏ Lại Dám Làm Càn Như Thế?Chương 288: Chỉ Một Cái Thanh Châu Nho Nhỏ Lại Dám Làm Càn Như Thế?

Ông ta vốn không quan tâm đám Hồ tộc đang sinh sống tại nơi hẻo lánh này sẽ có kết cục gì, chỉ đơn giản là rất thích nhìn vẻ kinh ngạc sợ hãi chợt xuất hiện trên gương mặt đám sai dịch thuộc Đại Càn triều bên kia, sau khi bọn họ biết được thân phận của ông ta mà thôi.

Sở dĩ đến tận lúc này, ông ta còn chưa rời đi, chỉ đơn giản là bản thân còn chưa nhận được bái thiếp.

Nói chính xác hơn, không cần biết người đưa bái thiếp kia là ai, là Tổng binh Thanh Châu hay là Trấn Ma đại tướng gì đó, thì cũng phải là người có thân phận, khách khách khí khí đưa ông ta ra ngoài, lên đường rời khỏi nơi đây.

Nếu cấp bậc lễ nghĩa thiếu sót, hay thân phận người đến không đủ, ông ta còn mặc kệ không thèm để ý đến đó.

Ý niệm tới đây, vị trung niên áo trắng nọ lại chậm rãi đứng dậy, dạo bước ra khỏi động phủ, muốn đi thư giãn thân thể một phen.

Ông ta tùy ý nhìn xuống phía dưới. Ngay sau đó, đôi con ngươi trắng bệch lập tức trở nên sáng ngời, tựa như bên trong con ngươi ấy đang ẩn giấu một vầng mặt trời chói chang vậy!

Đột nhiên sắc mặt ông ta biến đổi, song chưởng vỗ mạnh xuống: "Trấn Hồn Chung!"

Chỉ thấy một mũi tên trắng xóa bay vọt từ phía dưới lên tận trời, mang theo uy thế vô biên vô hạn, hung hãn bắn về phía vách núi cao kial

Đồng thời, một cái chuông đồng to bằng bàn tay đang treo bên hông vị trung niên áo trắng nọ, cũng thả ra một luồng hư ảnh, nhanh chóng bao phủ ông ta lại.

Oanhll

Ngay sau đó, một nửa vách núi cao đều tan nát trong bạch mang, thậm chí luồng quang mang đậm đặc ấy tràn vào những khe hở, tiếp tục hòa tan đám sinh linh đang sống trong phạm vi đói

Mãi cho đến khi luông bạch mang nọ tán đi, hư ảnh chiếc chuông đồng kia cũng mỏng manh đến mức dùng mắt thường hoàn toàn không thể nhận ra.

Vẻ mặt vị trung niên áo trắng kia cực kỳ tối tăm, khóe miệng co giật, chậm rãi quay đầu nhìn về phía tòa động phủ lúc trước.

Chỉ thấy loạn thạch chồng chất khắp nơi, nào còn có tung tích của hồ yêu nữa?

Bỗng nhiên bên trong đôi mắt lóe lên một mảnh lửa giận ngút trời, ngũ quan trở nên dữ tợn, ông ta lại một lần nữa đưa mắt nhìn xuống phía dưới, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng người cầm cung kia.

Giáp đen áo bào đỏ, Trấn Ma đại tướng...

Chỉ một cái Thanh Châu nho nhỏ lại dám làm càn như thế?

Đúng là ông ta không hề quan tâm đến tính mạng của đám hồ yêu này, nhưng chúng không thể bị giết chết ngay trước mắt ông ta được.

"Đây chính là bái thiếp mà Trấn Ma ti các ngươi đưa cho bản tọa sao?" Vị trung niên áo trắng nọ trực tiếp lăng không tiến lên một bước, cất giọng lạnh lẽo đến thấu xương: "Cho thể diện còn không biết xấu hổ."

Lời nói vừa dứt, đã nghe "Vèo" một tiếng, một thanh bảo kiếm bằng ngọc xanh đã chui ra, bay thẳng xuống dưới chân ông ta.

Thẩm Nghi đang đứng bên dưới vách núi cao, bình tĩnh đưa mắt chăm chú nhìn vào bóng người trên không trung, tùy ý nói: "Hắn động đao kiếm trước."

Hạ Chấn và Liễu Ngọc Tuyền há to miệng, không biết nên trả lời như thế nào.

Mà dường như thanh niên ấy cũng không định chờ bọn họ đưa cho mình một câu trả lời thuyết phục, chỉ thấy cả người hắn lóe lên, trực tiếp hóa thành một cơn gió mát, xẹt qua khung trời.

Vị trung niên áo trắng bên trên thấy vậy, con ngươi khẽ co lại, nhưng vẫn không chút hoang mang, nhanh chóng bấm tay niệm chú: "Thanh Dương Kiếm! Đi!"

Thanh Ngọc Bảo Kiếm dưới chân lập tức hóa thành ba, hai thanh vòng ra hai bên, công kích trái phải, một luồng kiếm khí sắc bén đến bức người, đồng loạt chém ngang!

Cùng thời điểm đó, Trâm Nghi đã hiện ra thân hình, hung sát yêu khí thoát thể mà ra, ngưng kết thành Lưỡng Nghi Đạo Kiếm giống như thực chất.

Đồng thời, hai con Âm Dương Ngư màu đỏ tươi ầm ầm lưu chuyển, sát phạt chỉ ý nông đậm tản ra khắp nơil

Đạo kiếm màu đỏ tươi được yêu lực ngập trời tăng phúc, hung hăng chém tới, thế như chẻ tre, trực tiếp xé rách hai thanh bảo kiếm đang vây công mình, biến chúng thành hai luông mây khói, nhẹ nhàng tản đi.

Ngay sau đó, một thanh đạo kiếm bay lên không trung, nhắm thẳng vào mặt vị trung niên áo trắng phía đối diện, dứt khoát đâm tới!

Chân trời bị nhuộm thành màu đỏ nhạt, thanh thế kinh người khó có thể nói rõ ra.

Dù Liễu Ngọc Tuyền và hồ yêu đều đạt đến cảnh giới Ngưng Đan viên mãn, cũng bị luông khí thế này làm kinh sợ.

Đạo kiếm màu đỏ tươi lại lần nữa chém thẳng lên hư ảnh chuông đồng, cả thân kiếm đều phát run, mà hư ảnh kia lại nhanh chóng biến mất.

Sắc mặt vị trung niên mặc y phục màu trắng kia vẫn hờ hững như thường, nhưng cơn phẫn nộ ẩn giấu trong con ngươi lại càng thêm nồng đậm.

Thật hiển nhiên, thanh kiếm này vốn là một loại pháp môn chân ý nào đó ngưng kết mà thành, dù vẫn còn hơi thô thiển một chút, nhưng được đối phương tu đến cảnh giới viên mãn, cũng không thể khinh thường.

Nếu không xuất ra chút bản lĩnh thật sự, e rằng đám người này lại coi ông ta là mấy con yêu ma hoang dã ngày thường đều gặp được kia.

Tâm thần khẽ động, một viên ngọc đan mượt mà lặng lẽ xuất hiện ngay bên cạnh ông ta, một viên nối tiếp một viên, mãi cho đến khi mười hai viên ngọc đan đều hiển hiện, rồi chậm rãi chuyển động xung quanh người.

Mỗi một viên ngọc đan đều tản ra khí tức Ngưng Đan viên mãn!

Hư ảnh chiếc chuông đồng nọ lập tức trở nên ngưng thực, vững chắc đến không thể phá vỡ, ổn định ngăn cản thanh đạo kiếm màu đỏ tươi kia ở bên ngoài.

"Ngoại Đan Thuật của Thanh Khâu...' Trong lòng Hạ Chấn vô cùng hoảng sợ. Ông ấy muốn tiến lên hỗ trợ nhưng lại không thể làm gì.

Vì sao hai bên lại trực tiếp đánh nhau ở trên trời vậy?

Tốt xấu gì Thẩm tướng quân cũng phải giữ cây Thiên Khung Phá Nhật Cung kia lại chứ...

Không hổ là truyền nhân của Thanh Khâu tiếng tăm lừng lẫy, đối phương chỉ tùy ý thi triển một loại thủ đoạn, đã đủ khiến đám võ phu bình thường như bọn họ phải trợn mắt há hốc mồm rồi.

Mười hai viên ngoại đan, nhưng vẫn có thể đồng thời rót tu vi vào bên trong chiếc chuông đồng bảo cụ.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

"Trấn Hồn Chung, khốn!" Trung niên áo trắng vẫn còn dư lực, bàn tay dứt khoát ấn xuống một khoảng.

Được tu vi hùng hồn như thế gia trì, chỉ nghe "Vèo" một tiếng, chiếc chuông đồng bên hông hồ yêu đã bay ra, lại đón gió mà lớn lên trong không trung, rất nhanh đã biến thành một chiếc chuông cao hơn trượng, sau đó âm ầm chụp lấy thanh niên ở phía xa hương 86. GỊ NMiỌt cai ! hanh Ghau NO Nho Lại Uam tam can Như he“
Bình Luận (0)
Comment