Chương 289: Ta Nói Ngươi Có Thể Rời Đi Khi Nào?
Chương 289: Ta Nói Ngươi Có Thể Rời Đi Khi Nào?Chương 289: Ta Nói Ngươi Có Thể Rời Đi Khi Nào?
"Võ phu thô bỉ, cũng dám động thủ với bản tọa." Hồ yêu đạp chân lên Thanh Ngọc kiếm, tà áo trắng nhẹ nhàng tung bay. Nó nhìn xuống phía dưới, cười lạnh một tiếng, nói: "Tiểu cô nương, hình như lúc trước ta còn tha cho ngươi một lần rồi, đó là nể mặt Thanh Châu. Nhưng ngươi yên tâm, không có lân thứ hai đâu."
Dứt lời, ông ta lại bấm pháp quyết: "Dung luyện kỳ hồn!"
Chỉ thấy một luồng lưu quang ầm ầm phun trào trên chiếc chuông đồng màu xanh đậm kia, rồi ngay lập tức, bộc phát ra tiếng nổ vang kịch liệt!
Oanh —— Thanh thế lớn như vậy khiến sắc mặt hai vị Thiên Tướng tùy tùng trở nên cực kỳ khó coi. Ngay cả nhịp hô hấp của Lâm Bạch Vi cũng ngừng lại.
Bởi vì cảnh tượng trước mắt này tuyệt đối không phải thủ đoạn mà một con yêu ma Ngưng Đan cảnh nên có.
Không chỉ bọn họ, ngay cả con hồ yêu đang ngự kiếm bay lên không trung kia, cũng biến sắc mặt. Rõ ràng thứ âm thanh này vốn không liên quan gì đến loại pháp quyết mà nó đang có ý định đánh ra.
Chỉ chốc lát sau, tiếng nổ vang nọ lại một lần nữa truyền đến, trực tiếp lan xa đến tận chân trời!
Thân chuông màu xanh đậm nặng nề bị lực lượng kinh người đập nát. Đồng thời một cánh tay được giáp đen bao trùm, đã nắm chưởng thành quyền, hung hăng thò ra từ lỗ hổng kia. Năm ngón tay trực tiếp đặt tại phần rìa khe hở, cứng rắn xé mở chướng ngại vật trước mặt mình.
Rất nhanh, Thẩm Nghi đã hờ hững đi ra, thân hình hóa thành một cơn gió mát, thời điểm xuất hiện trở lại, hắn đã đi tới trước người con hồ yêu kia rồi.
Khi chiếc chuông đồng vỡ tan, luông hư ảnh vốn đang bao phủ bên người trung niên áo trắng kia cũng đồng thời tiêu tán.
Nhìn thanh đạo kiếm màu đỏ tươi trước mắt, hồ yêu bắt đầu luống cuống tay chân, ông ta vội vàng tế một viên ngoại đan ra, có ý đồ cản lại, nhưng một cái khuỷu tay đột ngột từ bên cạnh đánh tới, mang đến cảm giác nguy cơ cực kỳ trầm trọng, thậm chí trình độ nguy hiểm còn vượt xa thanh đạo kiếm trước mặt này.
Cánh tay huyền thiết hung hăng đánh thẳng vào hốc mắt hồ yêu.
Mãi đến giờ khắc này, hồ yêu mới chính thức lĩnh hội được, rốt cuộc là thứ lực đạo có thể đánh nát Trấn Hồn Chung của mình kia... kinh khủng tới cỡ nào. Toàn bộ phần xương sọ của hồ yêu vỡ vụn, con ngươi nổ tung, chỉ còn lại nửa đôi môi đang cố gắng niệm pháp quyết.
"Ngọc Tiên Hồi Xuân Quyất..."
Ánh sáng trắng nồng đậm ấm áp bao trùm cái đầu, thanh bảo kiếm màu ngọc xanh dưới chân cũng nhanh chóng mang theo ông ta bay đi, kéo dài khoảng cách với Thẩm Nghi kinh khủng nọ.
Thẩm Nghi không chút do dự, dứt khoát rút đao chém tới. Ánh sáng màu xanh lóe lên, tâng gợn sóng vô hình dài đến mấy trượng lập tức lướt đi ngang trời, chỉ trong chớp mắt đã mang đi non nửa thân thể hồ yêu.
Mất đi bảo cụ chuông đồng, thân thể hồ yêu ở trước mặt thanh niên này, lập tức để lộ ra vẻ suy nhược vô lực, mỏng manh như một tờ giấy dán.
Cảm nhận được cơn đau nhức kịch liệt truyên đến từ tứ chi đã đứt gãy, rốt cuộc đáy lòng hồ yêu cũng trào dâng một nỗi sợ hãi nông đậm.
Và gần như ngay sau đó, ông ta cũng cảm nhận được ảnh hưởng đến từ loại kịch độc ăn mòn tại miệng vết thương kia, nó cực kỳ đáng sợ, giống như đang muốn ăn tươi toàn bộ huyết nhục của ông ta vậy.
Hồ yêu hoảng loạn phất tay lên, mười một viên ngoại đan còn lại liên tiếp bắn tới, âm âm nổ tung ngay bên cạnh Thẩm Nghi.
Chỉ trong nháy mắt, tu vi Ngưng Đan viên mãn lại trực tiếp hiển lộ ra, khiến cả vùng thiên địa rơi vào ảm đạm biến sắc!
Không kịp đau lòng vì ngoại đan, hồ yêu đã vội vàng ngự kiếm chạy trốn.
Mà ở phía sau ông ta, một cơn cuồng phong mang theo khí tức tinh sát đã xuất hiện, nhanh chóng thổi quét về phía trước, ngăn cản đường đi.
Chỉ thấy người thanh niên nọ đang đứng lơ lửng trên không trung, trong bộ Ô Quang Huyên Giáp với chiếc áo bào màu đỏ tươi giống như một luồng ánh sáng màu đỏ, nhanh chóng bay lên.
Nhìn bóng dáng lạnh lùng kia, rốt cuộc hồ yêu cũng nhớ ra mình vẫn còn bản mệnh thân thông, đó là thứ mà rất nhiều năm rồi ông ta vẫn chưa từng sử dụng.
Ngay lập tức, bên trong con ngươi còn sót lại của hồ yêu lập tức nổi lên một mảnh hồng quang, muốn đầu độc tâm thần của thanh niên trước mặt.
Đúng lúc này, bỗng nhiên hồ yêu lại phát hiện, bản thân nó đang bị một tâng sương trắng bao phủ, chung quanh đã hóa thành một khu nhà lao đen kịt.
Đưa mắt nhìn bốn phương tám hướng, khắp nơi đều là bóng dáng thanh niên kia, giống như một cơn ác mộng không thể nào xua tan đi được.
Nỗi tuyệt vọng khôn cùng lập tức trào dâng trong lòng.
Tia hông quang trong mắt hồ yêu tan đi, con ngươi trở nên hoảng hốt bất định.
Rốt cuộc tâm thần của hồ yêu cũng sụp đổ, chỉ nghe ông ta há miệng thê thảm gào lên: “Ta sẽ rời đi ngay, ngay bây giờ, ta sẽ đi... xin ngươi... Ta sẽ cút ngay!
Lời còn chưa dứt, bên tai ông ta lại vang lên tiếng nói bình tĩnh của đối phương: "Ta nói ngươi có thể rời đi khi nào?"
Theo tiếng thì thâm của thanh niên nọ, đột nhiên hồ yêu cảm nhận được cổ họng của mình vừa bị đối phương nắm lấy, nhưng còn chưa kịp thưởng thức cảm giác hít thở không thông kia, cần cổ của ông ta đã bị bẻ gấy rồi.
[ Giết chết hồ yêu Ngưng Đan viên mãn, tổng thọ năm ngàn tám trăm năm, thọ nguyên còn lại bốn ngàn một trăm năm, hấp thu xong ]
[ Thọ nguyên của yêu ma còn lại: mười ba ngàn năm trăm năm. Có thể ngưng luyện ]
[ Yêu Ma Bản Nguyên: Có thể tái tạo yêu hồn, hầu hạ bên cạnh, nô dịch trọn đời, không được siêu thoát, nhận hết mọi nỗi thống khổ trên thế gian, dùng loại vô thượng pháp này để bảo vệ chủ ]
Thẩm Nghi xách theo bộ thi thể hồ yêu đã hiện ra bản thể, rốt cuộc vẻ mặt cũng có một tia kinh ngạc.
Hắn đã giết bôn con yêu ma Ngưng Đan viên mãn rồi, nhưng con trẻ tuổi như vậy vấn là lần đầu tiên.
Về phần thứ vừa mới có thêm kia, bảo nhìn một cái hắn cũng lười.
Nghĩ thử một cái mà xem, Yêu Ma Bảo Tinh coi như xong, tốt xấu gì nó cũng có thể giúp hắn thôi diễn võ học, nhưng bảo hắn cầm thọ nguyên của yêu ma trân quý như vậy, đi cho yêu ma ăn, trừ phi hắn là ăn no rửng mỡ.