Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 290 - Chương 290: Thứ Duy Nhất Có Thể Chống Lại Hai Chữ “Thiên Phú”...

Chương 290: Thứ Duy Nhất Có Thể Chống Lại Hai Chữ “Thiên Phú”... Chương 290: Thứ Duy Nhất Có Thể Chống Lại Hai Chữ “Thiên Phú”...Chương 290: Thứ Duy Nhất Có Thể Chống Lại Hai Chữ “Thiên Phú”...

Ngoại trừ con hồ yêu này, lúc trước Thẩm Nghi còn lướt qua một đống lời nhắc nhở khác, tổng cộng là hai mươi bốn con tiểu yêu, già trẻ lớn bé, từ khai trí đến sơ cảnh viên mãn đều có cả, thậm chí bên trong ổ hồ yêu này còn có một con hồ ly già đã đạt đến Ngọc Dịch sơ kỳ. Bởi vậy, đống thọ nguyên chúng nó cống hiến cho hắn cũng kha khá, nhiều thì còn lại bốn trăm năm, ít thì chỉ có mấy chục năm, nhưng cộng lại cũng được hơn năm ngàn năm.

Loại tình huống toàn bộ gia đình yêu ma cùng tụ tập vào một chỗ, mà thấy người của Trấn Ma tỉ tới cũng không chạy đi kiểu này, dù đặt ở Thanh Châu cũng là độc nhất.

Thẩm Nghi lấy Yêu Đan ra bỏ vào chuông bạc, lại thu khí huyết trên đầu quả tim của nó cùng với thanh bảo kiếm màu ngọc xanh kia luôn. Chờ cất xong mấy món bảo vật này, hắn lại đi tới, lột bộ y phục trên người con hồ ly kia xuống, cẩn thận tìm tòi một phen, rất nhanh đã tìm được một cái túi nhỏ màu trắng bạc, cũng dứt khoát thu vào.

Đến đây, hắn mới cất bước, đi xuống dưới vách núi cao, ném bộ thi thể đã bị tàn phá không chịu nổi của hồ yêu về phía hai tên tùy tùng.

"Được rồi, chúng ta vê đi." Thẩm Nghi bỏ lại một câu rồi cất bước đi về phía Bách Vân huyện.

Hai vị Thiên Tướng tùy tùng vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng mê muội, bọn họ nâng thi thể con hồ yêu ấy lên, chỉ cảm thấy bỏng tay vô cùng: "Thẩm tướng quân, chúng ta tới để nhắc nhở nó..."

Thân hình mỏng manh của Tổng binh đại nhân thật sự có thể gánh nổi nỗi oan ức lớn đến như vậy sao?

"Ta đã nhắc nhở rồi." Thẩm Nghi nghi hoặc quay đầu lại.

Động tĩnh của Thiên Khung Phá Nhật Cung lớn như vậy, tính mạng của một nhà già trẻ còn chưa đủ để đối phương phản ứng lại mà muốn chạy trốn sao?

Lâm Bạch Vi thoáng suy nghĩ một chút, so với thủ đoạn tàn nhẫn thô bạo đằng sau, thì đúng là mũi tên do Thiên Khung Phá Nhật Cung bắn ra lúc trước, cũng chỉ được coi là một lời "Nhắc nhở" nhẹ nhàng thôi.

Trên thực tế, những người đang có mặt ở đây vốn không ngờ mọi chuyện sẽ tiến triển thuận lợi như thế...

Ngay cả nhóm giáo úy thuộc nội doanh vốn đang phụ trách phong núi, trông coi khu vực chung quanh, còn chưa kịp phản ứng lại, đã phải tiến lên nghênh đón Trấn Ma đại tướng Thẩm tướng quân một lần nữa, bước lên đường trở về thành rồi.

"Ta có cảm giác ngươi sắp sánh ngang với Khương sư tỷ rồi..."

Trên đường đi, Lâm Bạch Vi khẽ mở đôi môi đỏ mọng, tâm trạng có chút mơ màng, dường như vẫn còn đắm chìm trong quá trình đấu pháp lúc trước, không thể tự kêm chế nổi.

Bởi vì tình huống lúc trước, dù Thẩm Nghi dùng một quyền xé rách bảo cụ chuông đồng của hồ yêu, hay là xuất ra thanh đạo kiếm chân ý màu đỏ rực, vô cùng ngưng thực kia, cùng với loại thân pháp quỷ quyệt linh động nọ... mỗi một thủ đoạn của hắn đều vượt xa võ học đỉnh cấp của Thanh Châu.

Vậy mà người này lại có thể tinh thông mọi thứ!

Loại chuyện này thực sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi.

Rõ ràng ai ai cũng là đứa nhỏ từ trong bụng mẹ chui ra, nhưng chênh lệch giữa người với người lại có thể khủng bố đến mức độ như thế này sao?

Thẩm Nghi trâm ngâm một lát, sau đó mới lắc lắc đầu: "Còn chưa đủ."

Chỉ cần nghĩ đến con Ngọc Long đáng sợ do Huyền Băng kiếm ý hội tụ mà thành lúc trước, dù bản thân đã giam cầm được Bạch Lộc, đã trải qua Tiên Yêu đệ lục thuế, nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân hoàn toàn không có phần thắng trước nàng.

Muốn đánh một trận với Khương Thu Lan, thì ít nhất là cường độ thân thể của hắn phải tăng lên một cấp độ nữa, đến lúc ấy, hắn mới tự tin cho rằng, bộ thân thể này đủ sức kháng cự luồng kiếm ý kia.

Chung quy lại, võ học yêu ma vẫn là võ học yêu ma, tuy hiệu quả rất mạnh mẽ, nhưng hao phí thọ nguyên lại quá nhiều, hiển nhiên không phải thứ để võ phu tu luyện.

Ba ngàn năm đã đủ để một vị cường giả Ngưng Đan cảnh sống lại mấy đời rồi, nhưng vẫn không đủ để Tiên Yêu Cửu Thuế của hắn tiến hành một lần đột phá nhỏ.

Ưu thế lớn nhất của nó là "Hạn mức tối đa", là vô địch cùng cảnh, coi đám người khác như heo chó.

Nhưng nếu thực sự tính toán chỉ li về cái giá phải trả cho chuyện này, khẳng định là kém đến không buồn để mắt đến nó nữa...

Đương nhiên, đây là chỗ thiếu hụt của võ học, không liên quan gì tới tư chất thiên phú của hắn. Bởi vì kể cả đưa bản công pháp này cho Tổng binh Thanh Châu, hoặc là Khương Thu Lan đến tu tập, thì đoán chừng đến ngày thọ nguyên của bọn họ hao hết cũng chưa chắc đã đạt đến trình độ nhập môn. Nhưng đối với Thẩm Nghi, có thể nói là hắn rất hài lòng với môn công pháp này.

Bởi xét cho cùng, hắn tu luyện những môn võ học của Nhân tộc cũng không nhanh hơn nó bao nhiêu. Đương nhiên, vẫn còn một nguyên nhân rất quan trọng khác... đó là thọ nguyên hao phí kia, vốn không phải là thọ nguyên của hắn.

Hai chữ "thiên phú” ấy, chỉ đơn giản là một cái lạch trời lạnh lẽo tàn khốc.

Theo cảnh giới được đề cao, cái lạch trời này sẽ càng ngày càng rộng, mãi cho đến khi nó làm người ta mất hết toàn bộ dũng khí mỗi khi nhìn sang bờ bên kia.

Có người cả đời này cũng không phá được sơ cảnh...

Cho nên Ngọc Dịch cảnh đã là ác bá một phương...

Cho nên đứng trước cơ số mấy ngàn vạn lê dân của Thanh Châu này, Ngưng Đan cảnh cũng chỉ lác đác không đến ba con số...

Cho nên dù Bão Đan cảnh phải cần triều đình trợ lực, phải dựa vào hương hỏa nguyện lực để đi theo con đường Võ Tiên, thì tính đi tính lại, cả cái Thanh Châu này cũng chỉ có mười mấy vị mà thôi.

Cho nên toàn bộ Thanh Châu này, tồn tại có thể không dựa vào hương khói nguyện lực, nhưng vẫn có hi vọng đột phá cảnh giới tiếp theo, cũng chỉ có một mình Khương Thu Lan.

Khi nghĩ đến điều này, trong lòng Thẩm Nghi không sinh ra một chút cảm khái gì. Bởi lẽ, từ đầu tới cuối, nhận thức của hắn đối với bản thân mình, đều rất rõ ràng.

Hắn chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, chỉ khác người thường ở chỗ, hắn nhận được kỳ ngộ, hắn có thể mượn nhờ thọ nguyên của yêu ma để bù đắp tư chất cho mình.

Thứ duy nhất có thể chống lại hai chữ "Thiên phú” kia chính là thời gian.

Chỉ cần giết đủ nhiều yêu ma, thì ở trước mặt hắn, không một ngưỡng cửa nào là không thể bước qua được.
Bình Luận (0)
Comment