Chương 291: Long Hổ Bão Nguyên Chân Ý!
Chương 291: Long Hổ Bão Nguyên Chân Ý!Chương 291: Long Hổ Bão Nguyên Chân Ý!
"Ách"
Lâm Bạch Vi chợt phát hiện Thẩm Nghi vừa rơi vào trâm tư, dường như hắn đã thật sự coi Khương sư tỷ là kẻ địch giả tưởng của mình rồi.
Rõ ràng nàng chỉ nhất thời cảm xúc bộc phát mà tùy tiện đưa ra một ví dụ thôi...
Do dự một chút, Lâm Bạch Vi nói khẽ: "Sau khi trở về ngươi phải đi kinh thành, có muốn về nhà ngồi một chút hay không?"
"Được." Thẩm Nghi gật gật đầu, vừa vặn hắn cũng cần có một chỗ an tĩnh để kiểm kê thu hoạch.
Liễu Ngọc Tuyền và Hạ Chấn bước nhanh theo phía sau, nhìn thi thể hồ yêu trong tay.
Đến đây, rốt cuộc bọn họ cũng biết vì sao Trân lão tướng quân lại chọn thanh niên này trở thành vị đại tướng mới của Lâm Giang quận rồi.
Có thể nói là tâm phục khẩu phục, không còn một chút bất mãn nào nữa.
Trở lại Bách Vân huyện, Lâm Bạch Vi chỉ thẳng vào một căn phòng nhỏ hẻo lánh trong nhà.
Hai người cất bước đi vào trong đó.
Lâm Bạch Vi đi đến bên cạnh bàn, nhìn mặt bàn bị một lớp tro bụi mỏng phủ lên, đột nhiên lại chìm vào hồi ức.
Trước khi, nàng đã sao chép cả bộ Tứ Hợp Chân Cương trên chính cái bàn này, cũng từ ngày đó trở đi, Thẩm Nghi đã chân chính thể hiện ra thiên tư võ học không thể tưởng tượng nổi của hắn.
Vốn dĩ nàng còn muốn nhìn một chút xem Thẩm Nghi kia có cảm thấy hồi ức hay không, lại thấy đối phương đang ngồi ở mép giường, lấy một túi bạc ra, bắt đầu kiểm kê thu hoạch.
Từng món bảo dược trân khoáng bị hắn ném lung tung lên giường.
Xem ra Thanh Ngọc Bảo Kiếm và Trấn Hồn Chung kia chính là toàn bộ bảo cụ của hồ yêu rồi.
Chuyện này làm Thẩm Nghi có chút thất vọng, nhưng ngẫm lại cũng thấy rất bình thường, nếu trong túi của hồ yêu vẫn còn thứ khác, thì đứng trước khoảnh khắc sinh tử, sao đối phương có thể cất giấu mà không dùng? Nghĩ đến đây, hắn lại vươn tay rung rung túi, còn cất giọng nghi ngờ hỏi: "Chúng nó đi ra ngoài vì sao không mang theo công pháp võ học?”
"..." Lâm Bạch Vi bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt: "Chắc là để phòng ngừa tình huống hiện tại."
Thẩm Nghi lại cất đống bảo dược trân khoáng vào túi, không gian bên trong chiếc túi trữ vật này lớn hơn cái chuông bạc kia rất nhiều, bản thân nó cũng được coi là một món bảo bối.
So với những thứ ngoại vật này, thứ hắn coi trọng nhất chính là bản thân hồ yêu, một con Đại Yêu có kiến thức rộng rãi, lại có sư thừa.
Qua trận chiến vừa rồi cũng đủ thấy, đối phương có thể xuất ra các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Mượn Thanh Khâu Ngoại Đan Thuật để nói, thì hẳn là mười hai viên ngoại đan đã hiện ra ngọc chất kia, cũng được luyện chế thành bảo cụ từ lâu rồi.
Chúng và viên Thiên Yêu ngoại đan ngưng kết từ ngọc lộ mà thành ở trong cơ thể hắn, có sự khác biệt về mặt bản chất.
Ngoại trừ chuyện này, hắn còn chú ý tới phương pháp sử dụng ngoại đan của đối phương.
Trong khi với hắn, Thiên Yêu ngoại đan chỉ là vật thay thế cho nội đan, được ẩn giấu bên trong khí hải, có thể dung nhập tu vi yêu lực vào toàn bộ thân thể, tuy nó không trực tiếp liên kết với kinh mạch đại khiếu, nhưng cũng phải thông qua thân thể mới có thể thi triển yêu lực được... Thì Thanh Khâu ngoại đan lại tế được ra không trung. Nói cách khác, chúng nó vốn không có liên quan gì tới thân thể người thi pháp cả, chỉ đơn thuần là một món bảo vật dùng để chứa đựng tu vi, yêu lực, cũng chỉ có thể dùng để điều khiển bảo cụ như Trấn Hồn Chung kia thôi, nhưng những lúc cần thiết, người sở hữu chúng còn có thể tự bạo ngoại đan bức lui địch nhân.
Rất rõ ràng, lúc trước con tiểu hồ kia chỉ nghe nói về truyên thuyết ngoại đan, nhưng kinh nghiệm thực tế hoàn toàn bằng không, ù ù cạc cạc, từ đó mới dẫn theo giao ma mù quáng suy nghĩ ra Thiên Yêu Diêm La Ngoại Đan Thuật.
Chẳng trách loại công pháp này lại có rất nhiều tai hoạ ngầm...
Thứ đồ chơi này vốn không có một chút liên quan gì đến Thanh Khâu ngoại đan của người ta.
Hiện giờ, trong tay Thẩm Nghi đã có oán niệm của hồ yêu Thanh Khâu, chưa nói đến chuyện hắn có thể dựa vào nó để thôi diễn ra môn công pháp gì hay ho thiết thực hơn, nhưng ít nhất là khi thôi diễn võ học, sẽ không xảy ra sự cố gì quá lớn.
Thẩm Nghi bày ra dáng vẻ tinh tế thưởng thức cái túi bạc sáng bóng kia, nhưng trên thực tế, hắn lại đang lén lút mở giao diện của mình ra.
Ánh mắt lướt qua nội dung Lưỡng Nghi chân ý.
Thủ đoạn ngự kiếm của hồ yêu lúc trước cũng rất thú vị, không biết nó có thể trợ giúp hắn hoàn thiện thêm loại chân ý bí truyền của Bạch Vân quan này hay không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi lập tức thu lại tâm thần, chi ra ngàn năm thọ nguyên để ngưng luyện một viên Bảo Tinh, lại dứt khoát rót thọ nguyên của yêu ma vào trong Lưỡng Nghi chân ý.
[ Năm thứ nhất, ngươi nuốt Yêu Ma Bảo Tỉnh vào trong miệng, thử thôi diễn Lưỡng Nghi chân ý ]
[ Thọ nguyên kéo dài hai mươi năm ]
Theo quá trình thọ nguyên của yêu ma dần dần giảm bớt, vô số oán niệm đều thức tỉnh, ngay cả Bạch Lộc cũng gia nhập vào cuộc thảo luận kia. Trên từng dòng nhắc nhở tràn ngập các loại ý tưởng kỳ lạ cổ quái.
[ Năm thứ một trăm ba mươi bảy, Lưỡng Nghi Đạo Kiếm do ngươi ngưng kết ra đang lơ lửng giữa không trung, Âm Dương Ngư chậm rãi lưu chuyển, ngươi nhìn chằm chằm vào thanh đạo kiếm ấy, trong đầu khổ sở suy tư, bên tai là tiếng tranh luận ồn ào không dứt của đám yêu ma. Con hồ yêu Thanh Khâu nhìn về phía bầy yêu, giống như vừa nhớ đến cái gì, lập tức đi tới bên cạnh ngươi đưa ra một lời đề nghị nho nhỏ ]
[Giao trong nước, hổ trên núi, vừa có thuộc tính âm dương, lại vừa không bàn mà hợp với Long Hổ Bão Nguyên chân ý, chi bằng... ]
[ Năm thứ một trăm sáu mươi hai, dưới sự trợ giúp của hồ yêu Thanh Khâu, ngươi đã thành công phong ấn được Sơn Quân và giao ma vào trong Âm Dương Ngư, ngươi và hồ yêu Thanh Khâu ngồi xổm xuống bên cạnh đạo kiếm, lòng đầy hứng thú quan sát biến hóa bên trong ]