Chương 292: Ngưng Đan. Lưỡng Nghi Long Hổ Chân Ý!
Chương 292: Ngưng Đan. Lưỡng Nghi Long Hổ Chân Ý!Chương 292: Ngưng Đan. Lưỡng Nghi Long Hổ Chân Ý!
[ Năm thứ hai trăm ba mươi sáu, thật ra ngươi cũng không muốn dứt khoát xóa bỏ oán niệm còn sót lại của giao ma và Sơn Quân, chỉ đơn giản là mượn chuyện này để quan sát sự biến hóa của âm dương thôi. Rõ ràng là Lưỡng Nghi chân ý của ngươi đã đạt đến trình độ viên mãn, nhưng giờ phút này, đồ án Âm Dương Ngư bên trên hư ảnh đạo kiếm lại đang chậm rãi lưu chuyển, rồi lặng yên hóa thành một long một hổ ]
[ Năm thứ hai trăm bảy mươi hai, dưới sự giải thích và dẫn dắt của hồ yêu Thanh Khâu, cảm ngộ trong đầu ngươi càng trở nên rõ ràng hơn. Tới cuối cùng, nó thả Sơn Quân và giao ma ra, Lưỡng Nghi Đạo Kiếm lại một lần nữa biến thành bộ dáng vốn có. Mà ngươi lại chậm rãi nhắm hai mắt xuống. Một khắc sau, từ trong thanh đạo kiếm kia lại truyền ra tiếng rông ngâm hổ gầm vang vọng đến chân trời }
[ Ngưng Đan. Lưỡng Nghi Long Hổ Chân Ý ]
Lời nhắc nhở vừa xuất hiện trên giao diện cũng không phải là võ học mới, mà là một dạng tuyệt kỹ tương tự như Phục Yêu Chính Dương Đao, không có phân chia độ thuần thục.
Rất nhiều cảm ngộ bắt đầu tràn vào trong đầu.
Sau khi hấp thu toàn bộ xong, trong mắt Trâm Nghi không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc.
Chỉ dùng hơn hai trăm năm, hồ yêu đã khiến cho một môn võ học bí truyền của Bạch Vân quan lại một lần nữa bước lên bậc thang mới, dù trong quá trình này, cũng có sự giúp đỡ của Giao Quân và Sơn Quân, nhưng nhiêu đó cũng đủ để thấy được loại tư duy bác học của đối phương rồi.
Mà nó vẫn chỉ là một môn đồ của Thanh Khâu thôi.
Nhìn nó mà ngẫm lại mình, đừng nói là sáng tạo võ học, chỉ nói đến chuyện tu luyện Lưỡng Nghi chân ý tới viên mãn thôi, hắn cũng tốn hơn một ngàn hai trăm năm rồi.
Lần này đúng là nhặt được bảo.
Vẻ mặt thanh niên kia thoáng thay đổi, khiến Lâm Bạch Vi tò mò hỏi: "Sao thế?"
"Không sao, chỉ cảm thấy cái túi nhỏ này rất tinh xảo mà thôi." Thẩm Nghi lắc đầu, tùy tiện tìm một cái cớ.
"Dù sao đó cũng là thế lực Yêu tộc uy chấn một phương, nội tình thâm hậu, Thanh Châu chúng ta không thể so sánh được." Lâm Bạch Vi nói xong, dường như vừa nhớ tới cái gì, lại khẽ cười nói: "Ta muốn về nhà với phụ thân. Ngươi có muốn cùng ăn cơm chung với chúng ta không? Người rất muốn cảm tạ ngươi vì đã cứu ta."
"Lần sau đi, ta đang định mau chóng trở về Thanh Châu thành." Thẩm Nghi khéo léo từ chối ý tốt của nàng.
Hắn sắp tiếp xúc đến Ngưng Đan pháp, lại vừa vặn thu hoạch được một khoản thọ nguyên của yêu ma phong phú như thế, trong lòng chợt nhớ đến lời nhắc nhở của Khương Thu Lan lúc trước, nên muốn dự định bổ sung cho đầy đủ Dung Nhật Bảo Lô trước đã.
Nghe vậy, trong mắt Lâm Bạch Vi thoáng hiện một tia thất vọng khó có thể nhận ra, nhưng vẫn nở nụ cười nói: "Vậy được rồi, chờ ngươi trở về từ kinh thành, ta sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi."
"Ừm." Thẩm Nghi gật nhẹ một cái, vẫn lặng lẽ ngồi tại chỗ nhìn đối phương rời đi.
Sau đó, hắn lại tiếp tục điều động thọ nguyên của yêu ma, nhanh chóng rót vào Phong Lôi Dung Nhật Bảo Điển. Đối với loại nội công thuần túy này, Yêu Ma Bảo Tinh lập tức trở nên vô tác dụng gì.
May mà hắn vừa phát tài một phen. Ở trước mặt hơn một vạn năm thọ nguyên, bốn mươi chín đại khiếu còn thừa lại tuyệt đối là bị quét ngang một đường, hoàn toàn không gặp phải bất cứ trở ngại gì.
[ Năm thứ năm mươi hai, ngươi lại kết nối thêm một đại khiếu mới... }
Từng âm thanh nhắc nhở với nội dung tương tự như vậy, lần lượt xuất hiện.
Theo quá trình ấy, những đường kinh mạch màu đỏ sậm trong cơ thể càng ngày càng trở nên rộng lớn, rốt cục tất cả khiếu huyệt trên người hắn đã được nối liền cùng một chỗ rồi.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Nghi đã có cảm giác bản thân vừa hóa thành một cái bảo lô kín mít, không một kẽ hở, lực lượng trấn áp đã hùng hồn vượt xa lúc trước. Hơn nữa, hiện giờ, nó không còn dùng dáng vẻ sương trắng nóng hổi bao phủ lấy khí hải của hắn nữa, mà đã biến thành một tầng trắng tinh, tràn ngập cả người, tựa như một bức bình phong rồi.
Thậm chí không cần hắn phải chủ động điều khiển, nó cũng đủ sức chèn ép, khiến Thiên Yêu ngoại đan trở nên ngoan ngoãn như một con thỏ.
Sau khi Thẩm Nghi cẩn thận cảm nhận toàn bộ những biến hóa bên trong thân thể, tâm trạng của hắn cũng dần dần bình ổn trở lại.
Tuy đến tận lúc này hắn mới biết, dùng trọn vẹn hơn hai ngàn năm thọ nguyên của yêu ma, chỉ vì trấn áp một viên ngoại đan, hình như... bản thân có chút thua thiệt, nhưng một đường tu luyện võ học yêu ma của hắn, khó tránh khỏi sẽ dính líu tới một số thứ kỳ quái.
Nếu có loại lực lượng trấn áp này đứng ra gánh vác trách nhiệm, coi như hắn đã mua được một cái an lòng, cũng không quá đắt.
[ Thọ nguyên của yêu ma còn lại: mười ngàn bảy trăm ba mươi lăm năm }
Nhìn vào con số này, Thẩm Nghi chợt có cảm giác mình vừa từ nhà nghèo rớt mồng tơi trở nên giàu có, hoàn toàn không biết nên tiêu xài như thế nào.
Từ khi xuyên qua đến giờ, đã khi nào hắn trở nên giàu có như vậy đâu?
Chờ Thôn Thiên Đan Phệ tới tay, cái gì mà Ngưng Đan Bão Đan, hắn không thèm để ý tới, cứ nếm thử toàn bộ hương vị mặn nhạt của Hỗn Nguyên Tông Sư trước đã.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi càng thêm chờ mong vào chuyến đi kinh thành lần này. Hắn lại lấy nội đan của hồ yêu ra nuốt vào, trực tiếp bổ sung Thiên Yêu ngoại đan đến mười phần viên mãn, mới cất bước rời khỏi cửa phòng.
Hạ Chấn và Liễu Ngọc Tuyền đã dắt theo con ngựa đỏ thẫm đứng chờ trên đường.
So với Thẩm tướng quân, tâm trạng của bọn họ nặng nề hơn rất nhiều.
Chủ yếu là trong đầu thực sự đang rối rắm, không biết nên ghi chép phần công tác này như thế nào?
Hai người khẽ liếc nhìn nhau, sau đó vẫn kiên định đứng về phía đại tướng nhà mình.
Phủ Tổng binh Thanh Châu thành.
Khương Nguyên Hóa nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chỉ có bàn tay đang câm xấp văn kiện hơi dùng sức một chút, đã để lộ cảm xúc thật sự trong lòng ông ta.
Trên văn kiện kia chỉ có một câu nói, được miêu tả cực kỳ ngắn gọn.
"Sau khi được Thẩm tướng quân nhắc nhở, hồ yêu lại dám để lộ đao binh, ý đồ muốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, đã bị Thẩm tướng quân thuận tay diệt trừ..."