Chương 294: Kinh Đô!
Chương 294: Kinh Đô!Chương 294: Kinh Đô!
Thẩm Nghi có chút nghi hoặc nhíu mày.
Bởi vì ngoại trừ Tê vương phi, trong chiếc xe kia vẫn còn một vị cao thủ có thể đánh cho tiểu Yêu Vương phải hốt hoảng chạy trốn.
Cho nên chuyện hộ tống còn cần tới hắn ư?
Nghe được câu này, Tể vương phi cũng có chút tò mò, lập tức xốc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài.
Vốn dĩ sau khi nhìn thấy bộ giáp trụ thuộc về Trấn Ma đại tướng ở trên người thanh niên kia, nàng ta thực sự không có một chút hứng thú nào với hắn.
Dù đối phương còn trẻ tuổi như vậy đã có thể che chở cho cả một quận, thành tựu sau này chưa chắc sẽ thấp hơn Khương Thu Lan. Có điều, ở Đại Càn triều này, tuy Hỗn Nguyên Tông Sư và Võ Tiên cùng thuộc cảnh thứ tư, nhưng đãi ngộ trong mắt những người khác lại là một trời một vực.
Đạo lý rất đơn giản.
Võ Tiên có mạnh hơn nữa cũng phải ở lại một địa phương, không di động. Nói cách khác, bọn họ chỉ có thể trấn thủ ở một nơi trong cả trăm ngàn năm, gần như không có giá trị kết giao.
Nhưng Hỗn Nguyên Tông Sư thì khác. Bọn họ là những cường giả không cần biết bản thân đang ở nơi nào cũng có thể duy trì được trạng thái toàn thịnh, đủ để giải quyết đại bộ phận những điều phiền toái.
Cũng như nàng vậy, chỉ cần đưa ra một lời hứa hẹn hư vô mờ mịịt, đã đủ sức làm vị Võ Tiên ở Thanh Châu này buông xuống thái độ cao ngạo của mình, thể hiện ra tâm thái vô cùng nhiệt tình đối đãi.
"Thẩm tướng quân rời khỏi Thanh Châu, vẫn còn năng lực hộ tống chúng ta ư?" Tề vương phi thu hồi ánh mắt, lập tức nói bóng nói gió hỏi dò.
"Hắn không phải tu sĩ uẩn dưỡng Âm Thần." Khương Thu Lan cất giọng lạnh nhạt rồi nhắm mắt lại muốn làm một giấc ngủ ngắn.
Một câu đơn giản như vậy lại khiến cho trên gương mặt phong vận mười phần của Tể vương phi có nhiều thêm vài phần tươi cười. Nàng ta dứt khoát không buông màn xe xuống nữa, mà nhìn vê phía bóng người đang cưỡi ngựa bên ngoài kia, vui vẻ cười nói: "Khổ cực cho Tiểu Thẩm tướng quân rồi."
"Vương phi đừng khách khí." Thẩm Nghi khẽ gật đầu, hắn đi chuyến này là vào kinh lĩnh thưởng, tuyệt đối không phải vì hộ tống ai hay cái gì.
Nếu gặp phải loại yêu ma mà ngay cả Khương Thu Lan cũng không địch lại, tất nhiên hắn sẽ khiến cho con Đại Yêu kia thưởng thức một chút, xem cái gì gọi là Tiêu Dao Thừa Phong Quyết đã đạt đến trình độ viên mãn.
Ngoại trừ ba người này, tróc yêu nhân cũng an bài một vị đi tới phụ trách báo cáo công trạng.
Tưởng Thừa Vận cưỡi ngựa đi theo phía sau, khẽ đưa mắt nhìn chiếc xe ngựa kia một cái, lại nhìn Thẩm Nghi một cái, ánh mắt đưa qua đưa lại, dường như có chút không nhịn nổi nữa rồi. Vẻ hưng phấn trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
Được hai người này dẫn dắt, lo gì thế hệ trẻ tuổi của Thanh Châu không thể thay thế đám lão già kia?
"Thẩm tướng quân." Ông ta lập tức thúc ngựa theo sau: "Ngươi có từng nghĩ đến món bảo cụ mà mình muốn có, sẽ như thế nào hay không?”
Thẩm Nghi nghe vậy, thoáng trầm ngâm một lát, sau đó lập tức chuyển ánh mắt nhìn về phía thanh ô đao bên hông: "Tốt nhất là một thanh binh khí tiện tay."
Hắn lấy được chuôi bảo đao này từ chỗ vượn yêu, ngoại trừ kiên cố và sắc bén, nó chẳng có điểm nào huyền diệu cả, thậm chí theo thực lực của hắn tăng lên, nó còn dần dần để lộ ra một chút gân gà, vô dụng.
Tưởng Thừa Vận âm thầm ghi nhớ chuyện này, lại lập tức có chút hâm mộ nói: "Ở trong Cửu Châu của Đại Càn, Thanh Châu chỉ có thể coi là trung đẳng, ngay cả Bạch Vân quan cũng chỉ coi luyện khí là thủ đoạn phụ tu, bởi vậy những món bảo cụ được triều đình ban thưởng xuống hầu như đều xuất phát từ Khí tông ở Ly Châu, đó là đại châu giàu có nhất Đại Càn, cũng là tông môn giỏi luyện khí nhất."
"Ở chỗ bọn họ, những món bảo cụ vốn được chúng ta dùng để trấn thủ mười hai quận, chỉ có thể coi là hàng trung đẳng mà thôi. Nghe nói những món bảo cụ tuyệt phẩm được xưng là trấn tông chỉ bảo trong tay bọn họ, còn đủ sức làm cho những vị Hỗn Nguyên Tông Sư cũng phải cảm thán không thôi."
Trâm Nghi có chút đăm chiêu gật gật đầu.
Cuối cùng, trong đầu hắn cũng có một ít khái niệm về Đại Càn triều rồi.
Đến đây, hắn chợt nhớ tới thanh bảo kiếm bằng ngọc xanh ở trong chiếc chuông bạc của mình, không biết nó có phẩm chất gì.
Nghe tiếng nói chuyện truyền đến từ ngoài xe, Khương Thu Lan cũng chậm rãi mở mắt, tùy ý nhìn về phía thanh ô đao bên hông thanh niên kia, nhưng rất nhanh lại thu hồi tâm mắt.
Đường xá từ Thanh Châu đến kinh thành cực kỳ xa xôi, nếu là những con yêu mã bình thường, ít nhất cũng phải đi hết ba tháng, nhưng hiển nhiên tám con yêu mã đang kéo xe này cũng không phải vật phàm, trong lúc chúng nó chạy băng băng trên đường, dưới chân lại có một mảnh mây mù mờ mịt, vừa nhanh vừa ổn, đã rút ngắn được rất nhiều thời gian đi đường.
Khiến cho mấy con ngựa được Trấn Ma tỉ tỉ mỉ chọn lựa kia phải cố gắng hết sức mới có thể đuổi theo được.
Tê vương phi vô cùng tri kỷ dứt khoát chia hai con giác mã cho bọn họ: "Tiểu Thẩm tướng quân vất vả khổ cực, công lao to lớn, Tê vương rất thưởng thức bậc hào kiệt như ngươi, tuyệt đối đừng quá câu nệ."
Tưởng Thừa Vận thấy thế, chỉ biết cảm khái lắc đầu.
Loại phàm quy tục lễ như vậy, đụng phải thiên kiêu chân chính cũng phải nhượng bộ ba phân, mà ông ấy lại được thơm lây, cũng may mắn có cơ hội ngồi lên tuấn mã của Vương phủ. ....
Bọn họ dùng hết mười chín ngày đi đường, cuối cùng, một tòa thành trì nguy nga rộng gấp mấy lần Thanh Châu thành cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Xét về mặt chỉnh thể, cả tòa thành này lập tức mang đến một loại cảm giác cổ lão nặng nề, khiến người ta áp lực không thôi.
Cửa thành được canh gác vô cùng nghiêm ngặt, không cần thi triển Vọng Khí Thuật cũng có thể cảm nhận được khí tức ngút trời.
Đây là kinh đô của Đại Càn, vùng đất quản lý cả Cửu Châu!
Chiếc xe ngựa kéo đẹp đẽ quý giá chậm rãi tiến vào trong thành, tám con giác mã trắng như tuyết kia chính là tiêu chí đại biểu cho thân phận của chủ nhân nó.
Bọn họ được thành thủ nghiêm túc đón chào, rồi đứng lặng một chỗ, nhìn theo chiếc xe cho đến khi bóng dáng của nó biến mất ở cuối con phố dài.