Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 295 - Chương 295: Ngươi Cũng Nhìn Ra Rồi?

Chương 295: Ngươi Cũng Nhìn Ra Rồi? Chương 295: Ngươi Cũng Nhìn Ra Rồi?Chương 295: Ngươi Cũng Nhìn Ra Rồi?

Tê Vương phủ cực kỳ to lớn, nằm ở phía Tây thành.

Tòa kiến trúc đồ sộ này được rường cột chạm trổ phức tạp, tỉ mỉ, thể hiện rõ khí phái của chủ nhân nó, ngay cả bước tường cao ngói ngọc trước mắt cũng làm tăng thêm mấy phần hào hoa xa xỉ cho nơi này.

Có mấy chục tên nô bộc ở trong phủ đi ra, từ sớm đã quét sạch đường phố xung quanh, sau đó chia nhau đứng ở hai bên con đường dài chào đón.

"Thu Lan, không bằng ngươi hãy ở lại trong Vương phủ, tâm sự nhiều hơn với bổn cung đi." Tê vương phi mỉm cười dịu dàng nói.

"Đa tạ ý tốt của Vương phi, ta là người của Trấn Ma tỉ, ở Võ Miếu là được." Khương Thu Lan khẽ lắc đầu từ chối.

Dọc theo con đường này, thái độ của nàng vẫn luôn bình tĩnh ôn hòa, không tìm được một tật xấu hay khuyết điểm nào, nhưng tuyệt đối không được tính là thân thiết.

Vốn dĩ Thanh Châu có việc cầu mình, Tê vương phi lại không thèm quan tâm những tiểu tiết này. Hơn nữa, đối phương có thiên phú võ học kinh người, còn có dung nhan làm người khác phải tự ti mặc cảm, dưới tình huống cả hai điều ấy đều có đủ, thì trên người có thêm bất cứ tình huống gì khác cũng chẳng phải vấn đề.

Vương phi vẫn cười khanh khách nói: 'Ít nhất cũng phải gặp mặt Cẩn Giang thế tử một phen chứ? Ngươi muốn chỉ điểm võ học cho hắn, cũng phải xem hắn có phải một khối gỗ mục hay không đã. Ta nói có đúng không nào?"

Khương Thu Lan im lặng một thoáng, cuối cùng vẫn cất bước đi vào trong Vương phủ.

Ở phía sau xe ngựa, Tưởng Thừa Vận nắm chặt cánh tay Thẩm Nghi, suýt chút nữa thì cắn nát răng, nói nhỏ: "Thẩm tướng quân... Ngươi đi đâu vậy..."

Sao khí lực của người này lại lớn như vậy? Muốn kéo cũng không kéo được!

"Đi lĩnh thưởng." Thẩm Nghỉ dừng động tác xoay người, hơi nhíu mày nói.

Dù hắn không biết giữa Tổng binh và Vương phủ có chuyện gì, nhưng bất kể là chuyện gì cũng không liên quan gì tới hắn, chẳng lẽ hắn còn phải đi cùng, nói mấy lời khách sáo nhàm chán kia sao?

"Coi như ta cầu xin ngươi, hãy nhịn thêm một lát đi mà...' Tưởng Thừa Vận cắn răng nói. Nào có đạo lý đã đến cửa Vương phủ rồi, nhưng ngay cả một câu cũng không nói đã trực tiếp rời đi?

Đây không phải là đang tát vào mặt Tê vương phi sao?

Từ một tên ngân linh tróc yêu nhân ở Vĩnh An thành, đối phương lập tức nhảy lên chức vị Trấn Ma đại tướng của Lâm Giang quận, chức vị thăng cấp nhanh chóng, sao tính cách lại không thay đổi chút nào vậy?

Giờ phút này, ở bên trong khu đình viện phía trước của Tê Vương phủ, đang bày ra một tình huống có chút quỷ dị.

Ngoại trừ đám hạ nhân nô bộc, trong đình viện lại có thêm mười mấy bóng người đang đứng thẳng, dù tuổi tác khác nhau, nhưng tất cả đều ăn mặc đẹp đẽ sang trọng, dáng vẻ cao quý bất phàm, nhưng đều không ngoại lệ, mười mấy người này đều là cô nương.

Dù đã sớm nghe nói trong Tê Vương phủ có đến mấy chục vị quận chúa, nhưng đến khi chân chính nhìn thấy tận mắt, Tưởng Thừa Vận vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Trừ phi Tê vương có chút thiếu hụt trên thân thể, bằng không chẳng cần biết đối phương làm thế nào cũng không thể sinh ra duy nhất một đứa nhi tử là Cẩn Giang thế tử được.

Chỉ sợ những người khác, hoặc là đã chết, hoặc là bị lén lút đưa đi rồi...

Và chủ nhân chân chính của tòa Vương phủ khí phái này chính là vị Vương phi nhìn như dịu dàng trước mắt.

Tê vương phi thoáng đảo mắt qua đám người kia, khẽ ho khan một tiếng. Ngay sau đó, những quận chúa này vội vàng tránh ra, nhường chỗ cho một bóng người gầy gò ở giữa.

Thanh niên nọ có khuôn mặt trắng nõn, với những đường nét hài hòa, mêm mại, mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt trên người, nhìn có vẻ bệnh tật.

"Cẩn Giang, đây là vị sư phụ võ học mà mẫu phi tự mình tới Thanh Châu mời về cho ngươi. Nàng chính là vị Khương đại nhân uy danh hiển hách kia, còn không qua chào hỏi?" Dường như Tề vương phi có chút khẩn trương khi mở miệng giới thiệu, nhưng khi nhìn thấy đám nô bộc và quận chúa xung quanh hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào bóng người mặc áo đen kia, loại tâm tư khẩn trương này đã bị hòa tan đi không ít.

Đây đã là cô nương phù hợp nhất với tiêu chí "Tiên tư yểu điệu" mà nàng ta có thể tìm được rồi.

Chỉ thấy phía trên khuôn mặt tinh xảo của Khương Thu Lan không hề có một chút dấu vết trang điểm nào, thậm chí trên người nàng cũng không có bất cứ một món trang sức gì, chỉ mặc một bộ y phục màu đen sạch sẽ, lại tùy ý đứng ở trong đình viện như vậy, đã có thể dễ dàng hấp dẫn được tâm thần của tất cả mọi người rồi.

Thanh niên âm nhu kia im lặng đưa mắt nhìn qua, trong lòng thoáng do dự một hồi, rốt cục cũng tiến lên một bước.

Tê vương phi thấy vậy, cuối cùng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Khương cô nương." Cẩn Giang thế tử tới gân, chắp tay hành lễ.

"Thế tử không cần phải đa lễ."Khương Thu Lan lắc đầu nói.

"Đứa nhỏ này thoạt nhìn có chút ngại ngùng, chỉ vì vẫn chưa quen thuộc, chờ sau khi thân thiết hơn một chút là tốt rồi." Tê vương phi lại một lần nữa nặn ra nụ cười tươi tắn.

Tại thời điểm này, chiếc chuông bạc bên hông hai người đang đứng cách đó không xa, lại thoáng rung động lắc lư một chút, hóa ra bọn họ đang lặng yên truyền tin tức cho nhau.

"Sao ta càng nhìn càng thấy không thích hợp? Đây đâu phải là mời Khương đại nhân đi tới chỉ điểm võ học? Rõ ràng là... Tưởng Thừa Vận cau mày.

"'Ừm"

"Ngươi cũng nhìn ra rồi?"

"'Ừm"

"Vậy sao ngươi không có một chút phản ứng nào? Khương đại nhân chính là người của Thanh Châu ta..."

"Ta chỉ muốn nhanh lấy được Ngưng Đan pháp của ta thôi."

Ánh mắt Thẩm Nghi vẫn cực kỳ bình tĩnh, hiện giờ hắn chỉ muốn biết một điều duy nhất đó là đến khi nào nhóm người này mới nói xong chuyện đây?

Về phần những chuyện khác, hắn chẳng có một chút hứng thú gì.

Đạo lý cũng vô cùng đơn giản, nếu Khương Thu Lan không muốn, thì cả cái Thanh Châu bên kia, còn ai có thể ép buộc nàng ta được?

Ngược lại, nếu nàng ta đã quyết định đi đến thì người bên ngoài còn xen vào làm gì?
Bình Luận (0)
Comment