Chương 297: Ngưng Đan Pháp Tới Tay!
Chương 297: Ngưng Đan Pháp Tới Tay!Chương 297: Ngưng Đan Pháp Tới Tay!
"Hai vị, thời gian đã đến rồi, các vị có thể đi ra" Đột nhiên, có một vị trung niên nam tử mặc áo vải bình thường chậm rãi đứng thẳng trước cửa Võ Miếu, nhẹ giọng nhắc nhở.
"Thật có lỗi, chúng ta sẽ rời đi ngay." Tưởng Thừa Vận cực kỳ khách khí thi lễ với nam nhân kia, sau đó dẫn theo Thẩm Nghi đi ra ngoài.
Chờ rời khỏi Võ Miếu, ông ấy mới nhẹ giọng giới thiệu: "Những người này đều là Long Phượng chọn ra từ các đại châu quận, trong đó cũng bao gồm cả kinh thành, bởi vậy trong nhóm này vốn không thiếu Hoàng thân quốc thích, nhưng không cần biết bọn họ từng có thân phận gì, sau khi bái vào nơi đây, đều được coi là đệ tử của Võ Miếu."
Dứt lời, ông ấy lại chỉ sang hai bên Võ Miếu. So sánh với gian đại điện cao ngất kia, thì nha môn hai bên này giống như cái lỗ tai của Võ Miếu.
"Bên trái là tróc yêu nhân, bên phải là Trấn Ma ti."
Trong lúc nói chuyện, đã có không ít người chú ý tới cách ăn mặc của Thẩm Nghị, rồi gân như ngay lập tức, cả đám đã đưa mắt nhìn về phía khuôn mặt trẻ tuổi của hắn.
Rất nhanh, mấy vị Thiên Tướng tùy tùng ăn mặc theo kiểu của nam nhân, đang đứng phía trước nha môn Trấn Ma ti đều nhao nhao nhường ra một con đường cho hắn: “Tướng quân mời.
Trong khi nhóm tróc yêu nhân bên trái đều cười rộ lên, Trấn Ma đại tướng trẻ tuổi như vậy vào kinh, hẳn là để tham gia Võ Miếu tẩy luyện. Có người này ra mặt, đám Thiên Tướng kia đành phải chờ đợi thôi, cứ chậm rãi xếp hàng chờ tới lượt.
Đúng lúc này, bọn họ lại thấy Thẩm Nghi hơi lắc đầu nói: "Không cần."
Sau đó, ngay trước mắt bao người, hắn chuyển hướng, đi về phía nha môn của tróc yêu nhân.
Đám người kia đều ngây dại đến sững sờ, sau đó mấy vị Thiên Tướng tùy tùng bên này lập tức cong khóe miệng nói: "Các ngươi cứ tiếp tục cười đi."
"..." Tróc yêu nhân bĩu môi đáp trả: "Thân phận của ngươi kia ở bên phía các ngươi, hắn tiến vào chỗ chúng ta cũng không dùng được."
Nếu Trấn Ma đại tướng kia đi sang bên phải, thì nhất định sẽ được ưu tiên bố trí tẩy luyện trước, nhưng hắn đi sang bên trái của tróc yêu nhân bọn họ lại không được ưu tiên như vậy rồi. Tróc yêu nhân có quy củ của tróc yêu nhân, ai có công trạng cao người đó tới trước. Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên bọn họ lại nghe được bên trong nha môn truyền ra một giọng nói đầy kinh ngạc: "Mười lần?"
Sắc mặt mấy tróc yêu nhân đang đứng chờ bên ngoài khẽ biến, bọn họ không thèm để ý đến cuộc chiến võ mồm với mấy tên Thiên Tướng của Trấn Ma ti kia nữa, vội vàng chen nhau tiến vào.
Chỉ thấy Tưởng Thừa Vận trịnh trọng đặt cuốn văn thư mạ vàng đã chuẩn bị sẵn lên bàn, để nữ nhân đang trâm mặc đứng phía đối diện đọc một tờ văn kiện ghi lại công trạng được dán lên trên.
"Nhóm tróc yêu nhân khác ở Thanh Châu các ngươi đều ở nhà dưỡng lão hết sao?"
"Mười lần Võ Miếu tẩy luyện..." Nàng cảm khái lắc lắc đầu.
Được lời nói của nữ nhân này chứng thực suy đoán trong lòng, mấy tróc yêu nhân khác lập tức lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Phải biết rằng, để đổi lấy một lần tiến vào Võ Miếu tẩy luyện này, bọn họ đã phải tích lũy không biết bao nhiêu năm. Vậy mà đối phương vừa đến đã có đến mười lần rồi? Đây là muốn tẩy luyện hay là muốn tắm rửa chứ?
"Biết rồi, ta sẽ nhanh chóng đi sắp xếp." Nữ nhân kia khẽ gật đầu nói.
"Chờ một chút, ngươi đi lấy một bản ghi chép Thôn Thiên Đan Phệ cho Thẩm tướng quân trước đã." Tưởng Thừa Vận lập tức lên tiếng gọi đối phương lại.
Nữ nhân kia nghe vậy, tâm tư vừa mới điều chỉnh xong xuôi, bỗng nhiên lại rơi vào trâm mặc. Đầu ngón tay nàng vô thức chạm đến phần nội dung có liên quan tới công trạng chém giết Bạch Lộc Yêu Quân Bão Đan cảnh của người kia, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghi đang đứng bên cạnh, yên tĩnh chờ đợi.
Nàng thực sự khó mà liên tưởng được con người đang mặc giáp đen này cùng với chuỗi công trạng được ghi lại trên danh sách, và một quyển Ngưng Đan pháp.
"Hiện giờ Ngọc Dịch cảnh của Thanh Châu các ngươi đều mạnh mẽ như vậy sao?" Nữ nhân kia khẽ xoa xoa huyệt Thái Dương, nếu không phải chữ viết như con giun này đúng là bút tích từ tay một người quen thuộc, thì nàng thật sự hoài nghi có phải là Thanh Châu bên kia đã nghèo đến điên rồi hay không, mới dám ở chỗ này lừa gạt phần thưởng của triều đình?
Sau khi kiểm tra xong phần yêu huyết bên trong chiếc chuông bạc của đối phương, nàng mới xoay người đi về phía sau.
Đưa mắt nhìn khắp cái Đại Càn triêu này, rất khó tìm ra một nơi nào còn an toàn hơn khu vực bên cạnh Võ Miếu, cho nên phần lớn những loại công pháp võ học, cả đan dược bảo cụ đều được cất giữ ở nơi đây, ngược lại là tiết kiệm rất nhiều thời gian cho bọn họ.
Sau khi biết được vị Trấn Ma đại tướng trẻ tuổi này vẫn cần tu tập Ngưng Đan pháp, đám tróc yêu nhân đang đứng ngoài quan sát, lại đồng thời nhẹ nhõm thở ra. Vấn đề là hơi thở kia còn chưa hoàn toàn buông lỏng xuống, bọn họ đã phản ứng lại... Hình như loại tình huống này không được thích hợp cho lắm, và lại một lần nữa rơi vào trâm tư giống như nữ nhân vừa rồi.
Thẩm Nghi không để ý đến vẻ mặt kinh hãi như vừa gặp quỷ của mọi người xung quanh. Xét cho cùng, chuyện tu tập Tiên Yêu Cửu Thuế mang đến hiệu quả quá kinh người, là tu vi thấp nhưng có chiến lực cao, bởi vậy nó gân như không thể mang đến tác dụng che giấu cho hắn, ngược lại còn bởi vì quá mức phô trương, nổi bật, mà hấp dẫn càng nhiều ánh mắt chú ý về phía hắn hơn.
Cũng may, cơ hội để xóa nhòa loại hiện tượng này đang tới rồi. Chờ lấy được Ngưng Đan pháp vào trong tay, tình huống này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Một lát sau, nữ nhân vừa tiến vào lại đi ra, nhẹ nhàng đặt một bản ghi chép võ học thật dày lên bàn: "Thẩm tướng quân, mời ở tạm bên trong Võ Miếu một đoạn thời gian, chờ ngươi chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào, ta cũng có thể an bài Võ Miếu tẩy luyện thay ngươi.'
"Đa tạ." Thẩm Nghi tiếp nhận Ngưng Đan pháp, nhưng không lập tức sử dụng giao diện.