Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 298 - Chương 298: Ngưng Đan ( Trân). Thôn Thiên Đan Phệ Pháp!

Chương 298: Ngưng Đan ( Trân). Thôn Thiên Đan Phệ Pháp! Chương 298: Ngưng Đan ( Trân). Thôn Thiên Đan Phệ Pháp!Chương 298: Ngưng Đan ( Trân). Thôn Thiên Đan Phệ Pháp!

Hắn mới đến kinh thành này, còn chưa rõ tình huống bên trong ra sao, nên cẩn thận một chút vẫn hơn.

Nhưng đó còn chưa phải vấn đề quá lớn, vấn đề lớn nhất ở đây chính là trong tòa đại điện bên cạnh vẫn còn một tôn tại quỷ dị không rõ, nếu hắn cứ một mực biểu hiện quá mức kinh thế hãi tục ra ngoài, cũng không phải chuyện gì tốt lành.

Ít nhất cũng phải chờ chừng năm ngày lại tính.

Lúc trước, thời gian hắn tu luyện Tứ Hợp Chân Cương và Tiệt Mạch Cầm Long cũng là năm ngày, hiện giờ cũng dứt khoát dùng năm ngày đi, làm như vậy mới phù hợp với cách nhìn của những người xung quanh đối với hắn.

Nói là ở tại Võ Miếu, nhưng trên thực tế, nha môn tróc yêu nhân an bài chỗ ở dành cho hắn là ở phía sau Võ Miếu.

Thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy người ra vào bên trong tiểu viện này, tuy cách ăn mặc không thống nhất hay quy tắc như y phục được chế định, nhưng tất cả đều rất mộc mạc, thuân một màu trường sam giày vải.

Đại khái là do ở trong hoàng thành nên đám người này không thu liễm khí tức.

Thẩm Nghi đơn giản cảm nhận một chút, nhưng không cảm nhận được tôn tại nào đặc biệt mạnh mẽ trong này. Hầu như tất cả mọi người đều là võ phu Ngưng Đan cảnh, chỉ là số lượng nhiều hơn Thanh Châu một chút thôi.

"Đó là chỗ ở của đệ tử Võ Miếu, chúng ta ở bên này." Tưởng Thừa Vận dẫn hắn đi về phía bên trái.

Rõ ràng là điều kiện ở nơi này kém hơn bên cạnh, cũng không phải do đồ trang trí bên trong có khác biệt gì, chủ yếu là nhìn qua thấy đầy bụi bặm, dường như đã lâu lắm rồi không có ai ở lại bên này.

"Thôi chín bỏ làm mười, ráng chịu đựng một chút đi, dù sao cũng rất ít người có thể đến kinh thành lĩnh thưởng, mà phần lớn bọn họ đều là lĩnh xong sẽ trực tiếp rời đi, chỉ có người cần ở lại, chờ đợi đến lúc tiến vào Võ Miếu tẩy luyện mới có thể ở lại trong đây mấy ngày."

"Ngươi vừa mới lên làm Trấn Ma đại tướng, nếu biểu hiện không tốt, quá xa xỉ hào nhoáng, rất dễ biến thành đề tài câu chuyện cho những người khác."

Tưởng Thừa Vận điều động khí tức, bắt đầu dọn dẹp ra hai gian phòng.

"Không sao, ta cũng chẳng kén chọn." Thẩm Nghi cũng không phải loại người quá mức quan tâm đến những thứ này. Lúc vừa mới xuyên qua, gian nhà của hắn càng kém hơn đây nhiều, nếu không có Lâm Bạch Vi giúp đỡ quét dọn, thì chỗ ở của hắn tuyệt đối là một cái ổ chó bẩn thỉu.

Hắn đi vào trong phòng, ngồi bên cạnh bàn, đưa mắt nhìn cuốn Ngưng Đan pháp thật dày, chẳng những không có chút khó chịu nào, mà ngược lại còn thấy vô cùng hài lòng.

Không thể không nói, trên phương diện này, Trấn Ma ti làm việc cực kỳ tốt, khiến người ta không bắt bẻ được điều gì.

Phong Lôi Dung Nhật Bảo Điển lúc trước cũng là như thế, chẳng những bên trong được ghi chép vô cùng kỹ càng, mà ngoài những nội dung bình thường, bên cạnh còn viết đây phần chú thích, cẩn thận hơn mấy lão đạo sĩ luôn ra vẻ cao thâm của Bạch Vân quan kia nhiều.

Loại tâm trạng vui vẻ này vẫn kéo dài cho đến thời điểm Thẩm Nghi chậm rãi mở trang thứ nhất ra, bắt đầu đọc đống văn tự tối nghĩa phía trên. Đến đây, vẻ nhẹ nhõm trên mặt hắn lập tức ngưng đọng lại...

Thì ra... không phải bọn họ viết kỹ càng hơn, chỉ là nội dung đơn thuần của cuốn sách này rất nhiều, mà số lượng văn tự được ghi chép trên mỗi một trang sách lại không nhiều hơn số lượng văn tự được ghi chép trên trang giấy vàng Lưỡng Nghi Chân Ý kia bao nhiêu.

Hắn đưa mắt ra ngoài cửa: "Lúc ấy, ngươi tu tập Ngưng Đan pháp cũng nhận được một cuốn sách dày như vậy sao?"

"Nói đùa gì vậy?" Tưởng Thừa Vận nhướng mày đáp lại một câu rồi lộ vẻ mặt đầy hâm mộ nói: "Ta tích lũy công trạng rất lâu, cuối cùng cũng chỉ đủ để đổi một quyển Ngưng Đan pháp trung phẩm tổng cộng không đến mười trang mà thôi. Ngươi cho là ai cũng có thiên tư trác tuyệt giống như ngươi và Khương đại nhân sao? Đây phải ai cũng có gan đi tu luyện cuốn Ngưng Đan pháp xếp hạng đầu của Đại Càn triêu?"

Thẩm Nghi nghe vậy, lại một lân nữa đưa mắt nhìn về phía quyển Thôn Thiên Đan này. Hỏng rồi... bị lừa rồi.

Lúc ấy, dáng vẻ tùy ý của Khương Thu Lan đã khiến Thẩm Nghi hiểu lầm rằng đây chỉ là một quyển Ngưng Đan pháp bình thường mà thôi. Ai dè...

Hắn khẽ cắn môi, lật từng tờ từng tờ về phía sau.

Vô số những chữ cực nhỏ hiện lên trong mắt hắn, chữ nào hắn cũng biết, nhưng gộp chung cùng một chỗ lại giống như đang đọc Thiên Thư. Mãi cho đến khi hắn lật xong trang cuối cùng, trên giao diện đã có thêm một hàng chữ.

[ Ngưng Đan ( Trân). Thôn Thiên Đan Phệ Pháp: Chưa nhập môn ]

Lại là một quyển võ học mang theo chữ "Trân" kia?

Hơn nữa, so sánh với Tiên Yêu Cửu Thuế vốn có xuất phát điểm là Thối Thể pháp kia, thì đây chính là một cuốn võ học nội công hàng thật giá thật.

Thẩm Nghi khẽ thở dài, lại âm thâm nói một câu xin lỗi với chính mình: "Huynh đệ à, xin lỗi nhé."

Ngay sau đó, tâm thần khẽ động, thọ nguyên của yêu ma mênh mông đã ào ào trút thẳng vào cuốn công pháp này.

[ Năm thứ nhất, ngươi mở Thôn Thiên Đan Phệ Pháp ra, bắt đầu thông qua từng văn tự, cảm nhận được chân ý bên trong. Ở thời điểm hiện tại, ngươi không còn là một kẻ thường dân ngoại đạo, dốt đặc cán mai với võ đạo như trước nữa, trải qua nhiều năm tu tập, ngươi đã sớm có được một chút lý giải của chính mình với võ đạo rồi }

[ Năm thứ hai, ngươi có chút đăm chiêu gật gật đầu, dự định sẽ bỏ qua những nội dung mình xem không hiểu trước, sau đó thông qua lại kết quả lý giải những đoạn văn chương sau để suy ngược lại đoạn văn chương trước. Ngươi cảm khái với trí tuệ của mình, lại tiếp tục lật đến trang thứ hai ]

Nhìn dòng nhắc nhở xẹt qua trên giao diện, rốt cuộc Thẩm Nghi cũng không còn ôm ảo tưởng nữa.

Kỳ thật, thọ nguyên của yêu ma còn chưa tính là vấn đề lớn, chỉ cần giết thêm hai con yêu ma là có thể bù lại được rồi.

Và chuyện khiến người ta đau đầu nhất chính là sau khi thôi diễn kết thúc, loại tâm tình tiêu cực vốn được tích góp từng tí một trong suốt nhiều năm trên giao diện, sẽ ào ào kéo tới cùng một lúc.

Võ học càng khó, cảm giác như vậy sẽ càng mãnh liệt.

Đặc biệt là dưới tình huống không hề có tiến triển, loại cảm giác tuyệt vọng nồng đậm này gần như muốn bao phủ cả người.
Bình Luận (0)
Comment