Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 299 - Chương 299: Ta Là Ai? Ta Đang Ở Đâu? Bọn Họ Đang Nói Chuyện Gì Vậy?

Chương 299: Ta Là Ai? Ta Đang Ở Đâu? Bọn Họ Đang Nói Chuyện Gì Vậy? Chương 299: Ta Là Ai? Ta Đang Ở Đâu? Bọn Họ Đang Nói Chuyện Gì Vậy?Chương 299: Ta Là Ai? Ta Đang Ở Đâu? Bọn Họ Đang Nói Chuyện Gì Vậy?

[ Năm thứ hai trăm ba mươi tư, đầu óc ngươi bị nỗi hoang mang vô tận chiếm cứ, thậm chí ngươi còn bắt đầu sinh ra một chút hoài nghi, không biết bản thân có thích hợp để tu luyện võ đạo hay không... Không, ngươi cảm thấy nội dung trên quyển sách này vốn không có bất cứ mối liên hệ nào với võ đạo, rõ ràng mình là thiên tài tôi thể, vì sao phải lãng phí thời gian vào những thứ vô dụng như này? }

Thẩm Nghi tạm thời ngừng rót thọ nguyên của yêu ma vào, thay vào đó, hắn nhắm mắt lại, cố gắng tiêu hóa một chút cảm giác buồn nôn vừa đột nhiên xuất hiện này trước, đợi cho đến khi nỗi lòng bình phục lại, mới đưa mắt nhìn về phía giao diện.

Hơn hai trăm năm thọ nguyên, chỉ đổi lấy một đống dấu chấm hỏi đầy đầu.

Hắn đang định tiếp tục rót thọ nguyên của yêu ma vào, thì đột nhiên một bóng người mặc y phục đen rảo bước tiến vào trong viện.

"Khương đại nhân! Sao ngài lại tới đây?" Tưởng Thừa Vận vội vàng đứng dậy, ông ta vốn cho rằng đối phương ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một đêm ở Tê Vương phủ. Mà ngay cả khi trở về Võ Miếu, thì Khương đại nhân chính là Trấn Ma đại tướng, cũng nên đi đến tiểu viện bên phải kia mới đúng.

Thoạt nhìn tâm trạng của Khương Thu Lan vẫn như thường, nàng chỉ nhẹ giọng nói: "Vương phi định chuẩn bị một bữa yến hội ăn mừng thay thế tử, nàng muốn mời các ngươi cùng tới dự bữa tiệc vào chạng vạng ngày mai. Đến lúc đó, Tê vương cũng sẽ hồi phủ”

Tưởng Thừa Vận nghe vậy, lập tức biến sắc hỏi: "Vương phi mời dự tiệc? Còn có cả ta?

Rất rõ ràng, nguyên nhân khiến ông ta giật mình lại nằm ở câu hỏi thứ hai.

Phải biết rằng, Vương phủ muốn kết giao với Thẩm tướng quân cũng là chuyện bình thường, nhưng ông ta, chỉ là một ngân linh tróc yêu nhân bình thường, nào có tư cách khiến đối phương chú ý?

Khương Thu Lan lắc lắc đầu nói: "Không phải vương phi, là thế tử."

Dứt lời, nàng nghiêng mắt nhìn vê phía Thẩm Nghi đang ngồi bên cạnh bàn.

Tưởng Thừa Vận vẫn không hiểu lắm, đang định hỏi thêm vài câu, đã thấy Khương đại nhân cất bước đi vào trong phòng, ngồi xuống đối diện thanh niên kia.

"Có điều gì không hiểu, có thể hỏi ta." Khương Thu Lan cũng tu tập Thôn Thiên Đan Phệ Pháp. Thẩm Nghi cảm thấy khá ngạc nhiên về câu hỏi này, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng kịp, đại khái là lúc trước, hắn vốn quen với võ học của yêu ma, nên thiếu chút nữa đã quên đi ưu thế lớn nhất của công pháp võ phu là gì rồi... Đây là một con đường đã có tiền nhân đi qua, căn bản không cần tự hắn phải đi mò mẫm, lục lọi từ đầu.

Hiện giờ, đang có một trong số những người đi trước xuất hiện ở nơi này, sao hắn phải khách khí nữa?

Bởi vậy, hành động đầu tiên của Thẩm Nghi là nghiêm túc giải quyết những vấn đề cụ thể trong đầu, sau đó lại mở miệng thỉnh giáo đối phương.

Khương Thu Lan yên tĩnh lắng nghe lời nói của Thẩm Nghi, mãi cho đến khi nửa nén hương đã tàn, nhưng đối phương vẫn không có ý dừng lại.

Rốt cục, đôi mắt trong suốt của nàng cũng xuất hiện một tia dị sắc.

Phải biết rằng, nàng ở trong Vương phủ chỉ vẻn vẹn là mấy canh giờ, mà không phải mấy tháng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, đối phương đã có rất nhiều cảm ngộ đối với Thôn Thiên Đan Phệ Pháp rồi?

Đây rốt cuộc là ngộ tính kinh người tới cỡ nào?

Khó trách người này có thể học được tuyệt học Ngọc Dịch cảnh mà Khương Nguyên Hóa luôn lấy làm kiêu ngạo chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi...

"Đại khái chính là những thứ này." Thẩm Nghi âm thâm thở phào một hơi, rôi vươn tay tiếp lấy chén trà nóng do Tưởng Thừa Vận đưa tới, uống vài ngụm cho thấm giọng.

Dù hắn đã sớm suy nghĩ trong đầu, nhưng rất nhiều vấn đề vẫn có vẻ khá là lộn xộn. Khương Thu Lan chỉ nghe một lần, thoáng trâm ngâm một lát, sau đó lập tức câm lấy cuốn Thôn Thiên Đan Phệ Pháp trên bàn kia, ngón tay trắng xanh đặt xuống trang sách, chỉ dẫn từng câu từng chữ bên trong trang sách kia, tỉ mỉ phân tích thay hắn.

Tưởng Thừa Vận rót trà cho hai người, trong mắt hiện lên mấy phần hoảng hốt.

Ta là ai? Ta đang ở đâu? Bọn họ đang nói chuyện gì vậy?

Được rồi, vẫn nên gật đầu đi, nếu không ... dường như mình đã trở thành kẻ lạc loài trong quần thể này rồi.

Nghĩ đến đây, dường như đã đưa ra quyết định, bởi vậy cứ thi thoảng ông ta sẽ gật đầu một cái, còn cứng rắn nặn ra dáng vẻ nghe giảng như si như say.

"Có thể giảng kỹ hơn một chút được không?" Thẩm Nghi ngẩng đầu lên hỏi.

Nếu nói Thôn Thiên Đan Phệ Pháp là một đống đinh sắt không thể ăn được, thì kể cả khi nữ nhân này nhai nát một lần rồi đút cho hắn, hắn cũng khó lòng nuốt trôi.

"Ta..." Hiếm khi thấy trên khuôn mặt tinh xảo của Khương Thu Lan lại xẹt qua một tia khó xử.

"Quên đi, Khương cô nương xin cứ tiếp tục đi." Thẩm Nghi cũng nhìn ra đối phương đã cố gắng hết sức, chẳng qua những lời này... vẫn khiến hắn không hiểu cho lắm, nhưng không sao, dù khó nuốt thế nào, nó cũng dễ tiêu hóa hơn đống đinh sắt lúc trước.

Hắn nhanh chóng ghi tạc toàn bộ lời giải thích của đối phương vào trong đầu: "Ta lại tự mình cân nhắc một chút đã."

Lo lắng một hồi nữa quên mất, Thẩm Nghi lại nhanh chóng mở giao diện ra, rót thọ nguyên của yêu ma vào trong giao diện.

Mắt thấy thanh niên kia đã rơi vào trầm tư, Khương Thu Lan cũng một lần nữa an tĩnh lại, không quấy rầy đối phương nữa.

Sau mỗi khoảng thời gian vừa đủ để uống một chén trà, Thẩm Nghi sẽ từ trong trâm tư phục hồi lại tinh thân, và tiếp tục đưa ra vấn đề mới.

Mỗi một lần như vậy, hắn đều khiến cho trái tim vốn phẳng lặng như tờ của Khương Thu Lan xuất hiện một chút kinh ngạc.

Quả thực... tốc độ lĩnh ngộ của đối phương hoàn toàn có thể dùng từ khủng bổ để hình dung.

Có đôi khi vấn đề của hắn sẽ lộ ra cảm giác đặc biệt thô thiển, nhưng chỉ cần hơi giải thích, lại để thanh niên ấy im lặng suy tư một lát, là hắn lập tức có thể suy một ra ba.

Đây là điển hình của tình trạng khuyết thiếu kiến thức tu hành cơ sở, hoàn toàn dựa vào ngộ tính thiên phú dị bẩm, cứng rắn quét ngang quai
Bình Luận (0)
Comment