Chương 300: Ta Muốn Lưu Nó Lại Làm Kỷ Niệm!!!
Chương 300: Ta Muốn Lưu Nó Lại Làm Kỷ Niệm!!!Chương 300: Ta Muốn Lưu Nó Lại Làm Kỷ Niệm!!!
Khương Thu Lan lẳng lặng ngồi tại chỗ, chăm chú nhìn vào khuôn mặt Thẩm Nghị, trong lòng rất hiếu kỳ, rốt cuộc là đầu óc của đối phương như thế nào, mới có thể thông minh đến mức khiến cho nàng cũng có chút tự ti mặc cảm như vậy?
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, ở lần cuối cùng Thẩm Nghi hoàn hồn trở lại, một vệt linh quang đã xẹt qua trong đôi mắt đen nhánh kia.
[ Năm thứ sáu trăm bảy mươi chín, rốt cuộc ngươi cũng nắm giữ được Thôn Thiên Đan Phệ Pháp, cũng hiểu được phương thức để ngưng tụ nội đan theo cách này, và sau khi ngưng tụ thành nội đan thì so với nội đan bình thường, nó sẽ có điểm khác biệt gì, sự chênh lệch gì khiến cho người ta sợ hãi. Ngươi bắt đầu thử ngưng đan... ]
Tưởng Thừa Vận vừa pha một bình trà nóng đi tới, đã nhìn thấy Khương đại nhân chậm rãi đứng dậy, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc mở miệng hỏi: "Khương đại nhân, sao không tiếp tục nói nữa?"
Khương Thu Lan dùng khuôn mặt đầy vẻ phức tạp nhìn về phía thanh niên, ánh mắt lại không tự chủ được, thoáng rơi xuống thanh ô đao bên hông đối phương, lại lập tức nhìn về phía chân trời xa xa, trong mắt hơi lộ ra một tia cảm khái.
Căn cứ theo hồ sơ thuật lại, đối phương đã chém giết con vượn yêu ở Bách Vân huyện, sau đó mang cây bội đao của người bạn cũ kia quay về.
Phải biết rằng, từ ngày hôm ấy đến giờ, nàng vẫn chưa từng đặt chân tới Dương An quận, cũng không phải nàng sợ đám tiểu yêu sơ cảnh kia, chỉ là không muốn để cho chuyện cũ kia kết thúc.
Nàng vĩnh viễn cũng không ngừng bước chân, bởi vì thứ mà nàng luôn truy đuổi chính là chút áy náy ẩn sâu tại đáy lòng.
'Nếu lúc ấy, nàng có thể cố gắng thêm một chút... '
Suy nghĩ đó cứ quanh quẩn mãi trong lòng, cho đến khi Thẩm Nghi xuất hiện ở Khê Thai sơn, đột nhiên nàng lại có cảm giác bản thân vừa được thả lỏng một lát, giống như một người bạn cũ vừa mang theo bội đao trở về, và lại một lần nữa đồng hành cùng mình.
Nhưng một màn trước mắt đã khiến Khương Thu Lan phải tỉnh táo lại.
Trâm Nghi thực sự không phải là vật thay thế của ail
Cũng giống như thanh nghi đao màu đen kia chuẩn bị phải thay đổi vậy...
Thanh Châu không giữ được nhân vật kinh tài tuyệt diễm như hắn, mà nàng thì vẫn phải tiếp tục truy đuổi con đường của mình.
Khương Thu Lan thu hồi ánh mắt lạnh lùng lại, nhẹ giọng nói: "Chờ ngươi nhận được món bảo cụ mới, có thể tặng thanh đao kia cho ta không?”
Nghe vậy, một tia nghi hoặc chợt lướt qua khuôn mặt Thẩm Nghi.
Dù sao người ta cũng đã xuất lực bổ túc giúp hắn, mà lúc trước còn đưa tới ba con Yêu Quân Ngưng Đan viên mãn cho hắn cướp đoạt thọ nguyên...
Mà trên thực tế, hắn cũng không quá luyến tiếc một thanh binh khí đến từ yêu ma sơ cảnh, trong lòng chỉ không hiểu, rốt cuộc là thứ này có gì đáng giá, lại khiến một vị cường giả Bão Đan cảnh phải chú ý đến nó rồi?
"Ta muốn lưu nó lại làm kỷ niệm." Dường như Khương Thu Lan chưa bao giờ đòi hỏi người khác cái gì, vừa thấy thanh niên nọ lộ ra vẻ mặt khác thường, lại mở miệng giải thích một câu.
Choang——Ấm trà trong tay Tưởng Thừa Vận vừa rơi xuống đất, trên mặt ông ta đầy vẻ ngạc nhiên, thậm chí trong mắt còn lập tức xuất hiện một tia nôn nóng sốt ruột.
Sao có thể như vậy được?
Sao hai vị đại nhân này không đặt tâm tư vào chuyện thăng chức, đi thay thế cho đám lão già kia?
Lại bắt đầu muốn đi làm những thứ lung tung rối loạn thế này rồi?
Đúng là quá hồ đồ nhai
Chỉ trong nháy mắt khi Tưởng Thừa Vận phản ứng như vậy, Khương Thu Lan đã nhanh chóng phản ứng lại, là ý nghĩa trong lời nói của nàng có vấn đề rồi.
Nàng hơi mím môi, đang muốn giải thích thêm một câu, lại thấy Thẩm Nghi gỡ thanh đao kia xuống, đặt nó lên bàn, bình thản hỏi một câu: "Đây là vật của cố nhân ngươi sao?"
Vừa nghe nàng hỏi ra câu này, hắn đã nhớ đến lúc trước Du tướng quân cũng nhìn chằm chằm vào thanh đao này hồi lâu, lại cộng thêm thời điểm nàng và hắn gặp nhau trong khu miếu hoang kia, nữ nhân này luôn tỏ vẻ lơ đãng đưa ánh mắt nhìn lướt qua bên hông hắn...
Chưa hết, vẫn còn một chuyện mà từ trước đó, hắn đã cảm thấy quái dị rồi, đó là thỉnh thoảng nữ nhân này sẽ ném về phía hắn một cái nhìn đây chăm chú, tựa như đang hồi ức vê một chuyện gì đó xa xưa. Thẩm Nghi luôn có thói quen giữ cảnh giác với hết thảy mọi chỉ tiết xung quanh, nên những thứ này sao có thể tránh được tâm mắt của hắn?
Chẳng qua là trước kia hắn vẫn lười quan tâm đến nó mà thôi.
Nhưng giờ phút này đối phương đã đưa ra yêu cầu, mà hắn cũng không phải là người keo kiệt, đương nhiên là cho nàng rồi.
Khương Thu Lan thoáng ngẩn người, nhưng gần như ngay lập tức đã nhẹ nhàng gật đầu nói: 'Ừm"
Đến đây, nàng cũng kịp phản ứng lại rồi. Sở dĩ bản thân cứ coi Thẩm Nghi là bạn cũ của mình, ngoại trừ nguyên nhân nằm ở thanh mặc đao kia, vẫn còn một nguyên nhân rất quan trọng khác nữa, đó là thanh niên có thể dễ dàng hiểu được ý tứ của nàng.
Ngay cả một câu nói tràn ngập ý nghĩa khác như vậy, Thẩm Nghi cũng có thể nhìn thấu thứ mà nàng muốn biểu đạt.
"Nếu không phải dùng gấp, vậy thì chờ đến lúc ta đổi cái mới, lại cho ngươi." Thẩm Nghi lại treo ô đao vào bên hông, dù đổi bảo cụ mới, cũng chưa chắc hắn đã có thể nhanh chóng quen thuộc với nó, trong khi đối phương chỉ muốn lưu thanh đao này lại làm kỷ niệm, hẳn là sẽ không quan tâm một chút thời gian này.
"Cảm ơn" Dường như Khương Thu Lan rất thích kiểu giao lưu lời ít mà ý nhiều này, không cần giải thích quá nhiều cũng không cần để lộ ra bất cứ cảm xúc gì, nàng thật sự không giỏi giao tiếp với người khác.
Cảm giác hiện tại của Tưởng Thừa Vận cũng không khá hơn bao nhiêu so với thời điểm nghe đọc thiên thư.
Không phải, làm sao có thể nhìn ra đây là vật của cố nhân vậy? Chỉ cần hai - ba câu nói này đã thể hiện được rõ ràng rồi?
Hoàn toàn không cân nhắc xem ông ta có nghe hiểu hay không hả?
Rõ ràng là mấy người đều có ước muốn trở thành nhân vật thống soái trẻ tuổi của Thanh Châu, vì sao ông ta lại cảm giác bản thân hoàn toàn không hòa hợp được với thế giới của hai người kia?