Chương 301: Điểm Khác Biệt!
Chương 301: Điểm Khác Biệt!Chương 301: Điểm Khác Biệt!
"Mau chóng để người ta an bài rồi vào Võ Miếu tẩy luyện đi, không cần phải lo lắng đến chuyện khác nữa." Khương Thu Lan bỏ lại một câu rồi cất bước đi ra ngoài phòng.
Đợi đến khi nàng tiến vào căn phòng cách vách, Thẩm Nghi mới nhìn về phía Tưởng Thừa Vận: "Võ Miếu tẩy luyện là cái gì?"
Nghe được câu này, rốt cuộc vị trung niên có vẻ mặt thành thật kia cũng tìm về được một chút tự tin. Ông ta cũng bất chấp vì sao đối phương lại đột nhiên đưa ra vấn đề này mà mở miệng, tỉ mỉ giải thích: "Cái gọi là Võ Miếu tẩy luyện kia chính là Kim Thân còn lưu lại sau khi Âm Thần của những tu sĩ Hóa Thần kia đã vẫn lạc, cũng là thứ mà hôm nay ngươi nhìn thấy đó, ngươi có thể hiểu quá trình kia là... coi một bộ phận Kim Thân của bọn họ như bảo dược mà nuốt vào, sau đó hóa chúng thành thứ cho mình sử dụng."
"Đương nhiên, đó chỉ là một bộ phận nhỏ bé không đáng kể. Hơn nữa, chỉ cần nó đi qua cơ thể ngươi chừng mười hơi thở thôi, là tư chất của võ phu thượng giai kia có thể lưu lại khoảng chừng sáu phân. Còn những người bình thường như ta, nó chỉ lưu lại được khoảng bốn - năm phần mà thôi."
Tưởng Thừa Vận chợt nhớ lại tình cảnh mình Ngưng Đan lúc trước, lại nói thêm: "Ta phải dùng đến hai lần cơ hội tẩy luyện mới có thể ngưng tụ được sồ đan, về sau lại trải qua thêm sáu lân lần, hôm nay cũng chỉ cách Ngưng Đan viên mãn một bước nữa thôi... Nhưng loại Ngưng Đan pháp chúng ta sử dụng lại bất đồng. Kinh nghiệm của ta chỉ có thể cho ngươi làm chút tài liệu tham khảo."
Nghe vậy, đột nhiên trong lòng Thẩm Nghi lại có cảm giác mình khá là may mắn. May là vừa rồi hắn bị Khương Thu Lan cắt ngang một chút, nếu không đã dùng thọ nguyên của yêu ma để cưỡng ép đột phá cảnh giới rồi.
Nhớ lại lúc trước, vì góp đủ thiên địa khí tức mà Ngọc Dịch viên mãn cần, hắn không chỉ nuốt rất nhiêu Thú Nguyên, còn tiêu tốn gần sáu trăm năm thọ nguyên.
Thiên địa này quá mức nhỏ nhen, muốn tu hành cần dựa vào cướp đoạt.
Cho nên nói, quá trình Võ Miếu tẩy luyện này chỉ đơn giản là chuyển mục tiêu cướp đoạt từ yêu ma và thiên địa bảo dược, thành thân thể của tu sĩ cảnh giới cao đã vẫn lạc?
"Đúng rồi, vừa nãy Khương đại nhân có bảo ngươi đi an bài Võ Miếu tẩy luyện..."
Tưởng Thừa Vận dùng khí tức dọn dẹp những mảnh sứ vỡ dưới đất, lại liếc mắt nhìn lại, trong ánh mắt tràn đầy tâm tình phức tạp không thể che giấu được: "Cho nên ngươi đã nghe hiểu toàn bộ những gì nàng nói sao? Mà không phải là cố ý giả vờ... Ngươi không cần ở lại thêm một đoạn thời gian nữa để làm quen với chúng ư?"
Trầm Nghỉ đóng giao diện lại, lắc đầu nói: "Hẳn là không cần."
Hắn đã dùng ròng rã sáu trăm bảy mươi chín năm để thôi diễn môn công pháp này, nếu đổi thành Lưỡng Nghi chân ý, thì đến thời điểm hiện tại, hắn đã sắp đạt đến trình độ đại thành rồi. Dù Thôn Thiên Đan Phệ có khó khăn hơn Lưỡng Nghi chân ý, thì nói cho cùng, nó cũng chỉ là một bản Ngưng Đan pháp mà thôi.
Nghĩa là lúc này, hắn đã thuộc nằm lòng toàn bộ quá trình rồi, chỉ thiếu công đoạn cơ sở nhất là tích góp tu vi mà thôi.
Thẩm Nghi nhắm mắt lại, thoáng cảm thụ một chút tri thức mênh mông trong đầu.
Đúng là bản Ngưng Đan pháp này vốn được xưng là đệ nhất Đại Càn, còn được giao diện chứng thực bằng hậu tố "Trân" kia, nhưng theo hắn, khi so sánh nó với những loại Ngưng Đan pháp bình thường, thì gân như nó chỉ có duy nhất một ưu thế.
Đó chính là nhanh!
Dùng tốc độ nhanh nhất uẩn ra một cái Thôn Thiên Đạo Anh vô cùng tham lam.
So với những Đạo Anh do Bão Đan cảnh khác uẩn dưỡng ra, cần phải cẩn thận chăm sóc, thì nó hoàn toàn không kén ăn, ai đến cũng không từ chối, thậm chí còn không cần quan tâm đến khí tức quá mức pha tạp, hoặc là thứ không thích hợp dùng để uẩn dưỡng...
Đến đây, rốt cuộc Thẩm Nghi cũng biết vì sao Khương Thu Lan lại đề cử bản võ học này cho mình rồi. Cũng chỉ có nội đan do Thôn Thiên Đan Phệ ngưng tụ ra mới có thể dung nạp được hung sát yêu lực!
Nhưng Đạo Anh tham lam như vậy, tất sẽ càng thêm thô bạo khó có thể kiểm soát được, cho nên mới cần dùng đến Dung Nhật Bảo Lô để trấn áp nó. Tới cuối cùng, hắn sẽ dùng thần niệm đi tới thay thế ý thức của nó, hoàn thành quá trình toái đan, chứng được cảnh giới Hỗn Nguyên Vô Cực Tông Sư.
Hiện giờ, sau khi có được lý giải càng sâu hơn đối với Ngưng Đan cảnh, Thẩm Nghi cũng mất đi tâm tư muốn làm một cái Kim Thân Pháp Tướng thử xem sao. Bởi vì thần niệm của hắn đã dành cho Đạo Anh rồi, hoàn toàn không có khả năng lại đưa cho Âm Thần nữa.
Loại chuyện này cũng không đơn giản như phân tâm, đồng thời khống chế hai món bảo cụ, mà là triệt để ký thác thân niệm vào trong đó.
Một luồng hồn phách hoàn chỉnh của mình sao có thể chia làm hai phần được? Đang yên đang lành lại muốn chia hồn phách ra làm hai, chẳng phải là thành bệnh thần kinh sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Nghi lập tức đứng dậy đi ra ngoài phòng, đưa mắt nhìn về phía Võ Miếu cao ngất trước mặt, trong lòng lại trào dâng lên một chút thất vọng, chán chường.
Đúng vào lúc này, đầu ngón tay hắn khẽ run lên, chợt nhớ ra điều gì đó.
Giao diện lập tức trải rộng ra trước mắt, hàng chữ mà lúc trước hắn vẫn phớt lờ lại nhanh chóng tràn vào tâm mắt.
[ Yêu Ma Bản Nguyên: Có thể tái tạo yêu hồn, hầu hạ bên cạnh, nô dịch trọn đời, không được siêu thoát, nhận hết mọi nỗi thống khổ trên thế gian, dùng vô thượng pháp này để bảo hộ chủ nhân ]
"Dùng vô thượng pháp này để bảo hộ chủ nhân."
Thẩm Nghi thâm mặc niệm trong lòng, lại hít sâu một hơi, dường như trong đầu hắn vừa có thêm một ý tưởng cực kỳ lớn mật.
Hôm sau.
Tưởng Thừa Vận đã nhanh chóng đi liên hệ với nha môn tróc yêu nhân.
Lần này, khi bọn họ phải đối mặt với một vị Trấn Ma đại tướng chuẩn bị trải qua tới mười lần tẩy luyện, ngay cả hiệu suất cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều.