Chương 303: Thanh Châu Có Ta, Cần Gì Phải Mượn Tay Người Khác?
Chương 303: Thanh Châu Có Ta, Cần Gì Phải Mượn Tay Người Khác?Chương 303: Thanh Châu Có Ta, Cần Gì Phải Mượn Tay Người Khác?
Vào thời điểm ấy, tâm tư của Thẩm Nghi còn đang ở trong khí hải.
Chỉ thấy viên Thiên Yêu ngoại đan mang theo mười phần tu vi đang dùng tư thế bỉ ổi cực kỳ, đi vòng quanh viên Thôn Thiên nội đan của hắn.
Theo lý thuyết, cả hai chúng nó đều ở vào giai đoạn đan thành viên mãn, nhưng rõ ràng là Thôn Thiên nội đan hùng hậu gấp mấy lần 'bạn đồng nghiệp' của nó, thậm chí khí tức bên trong cũng tương liên với đại khiếu của thân thể hắn, có thể dễ dàng lưu chuyển trong kinh mạch, hòa hợp thông suốt, không gặp phải một chút ngăn trở nào.
Đây mới là Ngưng Đan viên mãn danh xứng với thực!
Thẩm Nghi dứt khoát điều động lực trấn áp đi tới, giáng cho viên Thiên Yêu ngoại đan kia một cái tát, hung hăng ném nó vào trong góc, sau đó mới mở mắt ra, chậm rãi đứng lên, khách khí nói: "Làm phiền các vị giúp ta giữ lại, lần sau ta sẽ đến tẩy luyện."
Tuy cảm giác tắm rửa trong kim quang rất thoải mái, nhưng hắn còn không xa xỉ đến mức dùng cơ hội vô cùng quý trọng này đi hưởng thụ.
Mấy vị lão giả áo xanh lập tức phất tay thu hồi mảnh sương trắng ở bên ngoài cửa chính của Võ Miếu, lại đưa mắt nhìn theo bóng dáng đang đi ra khỏi đại điện của vị thanh niên kia.
"Nhanh như vậy? Cảm giác như thế nào?" Tưởng Thừa Vận có chút kinh ngạc tiến lên nghênh đón.
"Cũng được." Thẩm Nghi hơi thư giãn thân thể, mở miệng nói một câu rất đơn giản, nhưng trong lòng lại có chút cảm khái.
Đúng là dưới một số tình huống, nội tình của một vương triều cũng không thua kém bao nhiêu so với giao diện của hắn, cũng may hắn có thể chiếm được chỗ tốt của cả hai bên.
Kỳ thật so sánh với chuyện gia tăng thực lực, thì thứ càng khiến hắn để ý hơn chính là gia tăng tuổi thọ.
Xét cho cùng, tu vi Ngưng Đan viên mãn, hắn đã thông qua Thiên Yêu ngoại đan mà cảm thụ được từ trước rồi. Nhưng nói thật, khi nhìn số tuổi thọ gần ngàn năm của mình. trong lúc nhất thời, Thẩm Nghi cũng có chút hoảng hốt, hắn hoàn toàn không biết mình nên dùng nó như thế nào.
Thực lực tăng trưởng là có thể cảm nhận được rõ ràng, nhưng đối với một người trẻ tuổi mới hơn hai mươi như hắn, khi đối mặt với năm tháng dài dằng dặc như thế, hắn thật sự không có khái niệm gì quá rõ ràng cả.
Nhưng hẳn là con số này vẫn chưa thể giúp hắn sống vĩnh viễn cùng thiên địa được...
Thẩm Nghi nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tư, lại quay người đi đến nơi ở: "Còn bao lâu nữa thì bên trên có thể phát bảo cụ xuống?"
Tưởng Thừa Vận giải thích: "Hẳn là sắp rồi, bởi vì lần này, ta còn phải thay mặt những tróc yêu nhân khác ở Thanh Châu đi lĩnh thưởng của triều đình, cho nên có chút phiền phức... Huống chi đêm nay, chúng ta còn phải đi Vương phủ dự tiệc, cũng không vội vàng gì hai ngày này.'
"Ta không đi nữa." Thẩm Nghi trở lại trong viện, hắn vốn chẳng có chút hứng thú gì với những chuyện kiểu này. Nếu bảo hắn đi đến nhà người ta, giả vờ thân thiết lá mặt lá trái với người ta, hắn thà ở lại nhà mình, thử đột phá Bão Đan cảnh còn hơn.
"Chuyện này..." Tưởng Thừa Vận thở dài đây bất đắc dĩ, đương nhiên là đối phương có vốn liếng để từ chối chuyện này, nhưng bản thân ông ta lại không dám xé rách da mặt, mặc kệ Cẩn Giang thế tử: "Thời gian cũng không còn sớm, ta đi một mình vậy. Tốt xấu gì chúng ta cũng từ Thanh Châu tới đây, không thể để mặc cho Khương đại nhân một mình tới dự tiệc được.
Dù không có bất cứ tác dụng gì, nhưng nhiều thêm một người luôn tốt.
"Ừm”" Thẩm Nghi gật gật đầu.
Đợi cho đến khi Tưởng Thừa Vận xoay người rời khỏi tiểu viện, hắn lại ngồi xuống bên cạnh bàn. Đầu tiên là điều động khí tức, cảm nhận viên nội đan thuộc về mình một chút, xem cách sử dụng nó có gì khác biệt với Thiên Yêu ngoại đan hay không, sau đó nhắm mắt lại, hồi tưởng về phần nội dung có liên quan đến Uẩn Thần Bão Đan bên trong cuốn Thôn Thiên Đan Phệ lúc trước.
Đúng lúc này, trong viện lại vang lên tiếng bước chân.
Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn lại, chỉ thấy một bóng người cao gầy đang đứng yên trong viện, tà váy dài màu đen nhánh thoáng đong đưa, mái tóc đen dài tới eo, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, mắt ngọc mày ngài, bất cứ ai nhìn thấy khung cảnh này cũng sẽ thở gấp hơn vài phần, nhưng hắn lại nhạy cảm phát hiện ra thân thể bên dưới chiếc váy dài của đối phương có chút cứng ngắc, dường như nàng không quen ăn mặc như vậy.
Khương Thu Lan chậm rãi đi vào trong nhà, yên tĩnh ngồi xuống bên cạnh bàn, lại lấy ra hai vò rượu từ trong bảo cụ trữ vật, đẩy một vò cho thanh niên phía đối diện, nhẹ giọng nói: 'Uống cho ấm người."
"Sao ngươi lại ở chỗ này?" Thẩm Nghi không đi chạm vào vò rượu, chỉ mở miệng hỏi một câu.
Khương Thu Lan khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, tự mình uống một ngụm rượu mạnh, sau đó dùng ống tay áo lau khóe môi, khẽ thở dài nói: "Bởi vì đột nhiên ta cảm thấy không cần thiết."
"Cái gì không cần thiết?" Thẩm Nghỉ nhíu mày hỏi.
Cô nương kia đưa mắt nhìn vò rượu trong tay, bên trong đôi mắt long lanh kia chợt lóe lên vẻ sắc bén. Nàng lạnh nhạt nói: "Thanh Châu có ta, cần gì phải mượn tay người khác?”
Rõ ràng lúc này, Khương Thu Lan đang tĩnh tọa bên cạnh bàn, nhưng toàn thân đều toát lên vẻ sắc bén, rốt cục nàng cũng triển lộ ra uy thế của thanh kiếm sắc bén nhất Thanh Châu.
Thẩm Nghi thu hồi tâm mắt, từ chối cho ý kiến vê chuyện này, nhưng cũng đưa tay, nắm lấy vò rượu nhỏ, mở nắp bình, lạnh nhạt nhấp một ngụm rượu thuốc.
Lừa gạt ca cũng không thành vấn đề, dù sao cũng không thiếu miếng thịt nào...
Nếu nàng thật sự có sức mạnh bễ nghễ tất cả như vậy, vì sao còn phải thay bộ váy dài này?
Đây chính là cái giá phải trả khi bản thân được gửi gắm quá nhiều mong đợi.
Khi tất cả mọi người của Thanh Châu đều coi nàng là hi vọng, thì vị thế của nàng cũng tương đương với đang bị đặt trên giá lửa cao cao. Mà mỗi một ánh mắt kính ngưỡng đều là một cành củi khô, bỏ thêm vào đống lửa...
Thẩm Nghi cũng không mở miệng an ủi nàng điều gì. Xét cho cùng, mối quan hệ giữa hai người bọn họ cũng chỉ là đồng sự. Đối phương từng trợ giúp hắn rất nhiêu, nếu là chuyện nàng cần hỗ trợ, đương nhiên hắn sẽ không chối từ, nhưng giữa bọn họ còn chưa quen thuộc đến mức thổ lộ tình cảm...
Huống chỉ, so với những người khác ở Thanh Châu, hắn chỉ tin tưởng vào thanh đao trong tay mình.