Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 305 - Chương 305: Cho Nên Đây Là Lý Do?

Chương 305: Cho Nên Đây Là Lý Do? Chương 305: Cho Nên Đây Là Lý Do?Chương 305: Cho Nên Đây Là Lý Do?

Thứ hai chính là sau khi có đủ tích góp rồi, phải làm như thế nào để ngưng tụ những thứ đó thành Đạo Chủng?

Thứ ba là sau khi ngưng tụ ra Đạo Chủng rồi, phải làm như thế nào mới có thể dung nhập thân niệm của mình vào?

Có vẻ như hai chỗ khó sau mưới là nguyên nhân khiến Trần tướng quân tiến triển chậm chạp.

Nhưng đối với Thẩm Nghi, những thứ này đều có thể dùng tuổi thọ của yêu ma để giải quyết. Và vấn đề duy nhất hiện tại hắn cần đi giải quyết chính là trên tay không có đủ Yêu Đan. Chờ sau khi lấy được bảo cụ, cũng đến lúc hắn nên trở về Thanh Châu rồi.

Đúng lúc này, một bóng người có chút vội vàng đã chạy từ ngoài viện vào.

Tưởng Thừa Vận xông vào trong viện, nhìn về phía hai bóng người đang ngồi đối diện nhau trong phòng. Sắc mặt ông ta dần trở nên quái lạ: 'Các ngươi...'

Chẳng trách nửa ngày cũng không tìm được người, hóa ra... đến giây phút cuối cùng, chỉ có một mình ông ta đến dự tiệc?

Tưởng Thừa Vận cũng không oán trách hai người kia, ông ta chỉ cảm thấy... hình như chuyện lần này có chút lớn rồi!

Ngay sau đó, Tưởng Thừa Vận thoáng nghiêng người, để lộ ra một thanh niên thanh †ú mặc áo xanh sẫm ở phía sau lưng.

Cẩn Giang thế tử đi đến phía trước gian nhà, ánh mắt đảo qua hai người đang ngồi bên trong, lại nhìn vò rượu rỗng trên bàn. Trầm Nghi mặc giáp đen, Khương Thu Lan mặc một bộ váy đen, rõ ràng là hai người bọn họ không hề nói năng câu gì, chỉ đơn giản là yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, nhưng chẳng hiểu sao khung cảnh này, lại mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng hòa hợp.

"Khương cô nương." Cẩn Giang thế tử lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.

Khương Thu Lan quay đầu nhìn lại. Nàng không định phát sinh bất cứ dính líu gì tới Tê Vương phủ nữa, nhưng nói gì thì nói, bản thân cũng là người bội ước trước...

Nghĩ đến đây, nàng mới bình tĩnh đứng dậy, khẽ cúi đầu nói: "Ta đã nhờ người nói giùm với Vương phi, Thanh Châu còn có chuyện phải đợi ta đi xử lý, thật sự không còn lòng dạ nào khác, phiền Cẩn Giang thế tử thay ta xin lỗi Vương phi, thứ cho Thu Lan thất lễ."

Nàng vốn chỉ nhận lời tới đây chỉ điểm võ học giúp thế tử, trong đó không bao gồm uống rượu ăn cơm, nhưng trải qua lân gặp mặt hôm qua, hiển nhiên tâm tư của thế tử thực sự không đặt trên võ đạo, nàng cũng không còn lý do gì để ở lại đây nữa.

Thẩm Nghi vẫn giữ nguyên dáng vẻ người ngoài cuộc.

Cũng giống với suy nghĩ lúc trước của hắn, nàng vốn là vị Trấn Ma đại tướng đứng đầu Thanh Châu, vị cường giả chỉ cách Hỗn Nguyên Tông Sư có một bước ngắn, người đã thay triều đình lập xuống thật nhiêu công trạng hiển hách, chỉ cân nàng không muốn, thì ngay cả ở trong kinh thành, cũng không ai đủ khả năng ép buộc nàng phải làm gì hết.

Nhưng dường như Cẩn Giang thế tử không định nhiều lời với nàng, rất nhanh, gã đã chuyển tâm mắt nhìn về phía Thẩm Nghi, hơi có vẻ khẩn trương nói: "Thẩm tướng quân, lúc trước ta nhờ Khương cô nương mời ngài tới dự tiệc, có thể ngài đã quên, cho nên ta tới...

Đột nhiên, một tia nghi hoặc thoáng xẹt qua đôi mắt Khương Thu Lan. Bởi vì khi thanh niên âm nhu kia nói đến chuyện này, đối phương lại ném một ánh mắt cực kỳ bất thiện về phía nàng.

Thẩm Nghi ngước mắt nhìn Cẩn Giang thế tử, chỉ thấy trên khuôn mặt âm nhu của đối phương có ẩn chứa một chút chờ mong.

Hắn trâm ngâm một lát, đột nhiên nhận ra điều gì, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ kỳ quái.

"Tình huống gì vậy?"

Tốt xấu gì Tưởng Thừa Vận cũng là võ phu Thành Đan kỳ, trên đời này có chuyện gì mà ông ta chưa từng trông thấy?

Bởi vậy lúc này, khi càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, ông ta lại đột nhiên phát hiện, hình như lúc trước mình đã lo lắng sai đối tượng rồi.

Trâm Nghi trâm mặc nhìn về phía Khương Thu Lan, ngay cả hắn cũng có cảm giác đối phương đúng là một vị cô nương tiên tư yểu điệu, sau khi thay chiếc váy dài này lên người, lại càng tăng thêm ba phần khí chất.

Cũng vì như vậy, hắn thực sự rất muốn đưa ra kiến nghị cho vị thế tử này, muốn khuyên đối phương nhanh đi chữa mắt.

Bởi vì con mắt thẩm mỹ của đối phương thật sự có chút bệnh rồi. Nói thật, đây đúng là lần đầu tiên Khương Thu Lan gặp phải loại tình huống này.

Lại nói lúc trước, dù phải đối mặt với tiểu Yêu Vương phục kích, gương mặt xinh đẹp kia cũng chưa từng sinh ra một chút gợn sóng nào, nhưng giờ phút này, khóe môi ấy lại khẽ cong lên, mơ hồ phác họa ra ý cười mỏng manh mà người bên ngoài tuyệt đối không thể nhận ra.

Nếu nàng nhớ không lầm, vào ngày hôm qua, khi ba người bọn họ còn ở bên trong Vương phủ, lúc rời đi, đối phương cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái.

Mãi đến khi vẻ quái dị trong mắt Thẩm Nghi càng ngày càng nồng đậm, Khương Thu Lan mới quay đầu nói: "Thẩm tướng quân muốn theo ta cùng trở về Thanh Châu, mong thế tử thứ lỗi."

Lời còn chưa dứt, nàng đã phát hiện thế tử lại nhìn mình một lân nữa.

Nếu lúc trước, đối phương chỉ lộ vẻ mặt bất thiện với nàng, thì giờ phút này, trên gương mặt âm nhu ấy đã ẩn chứa thêm vài phần âm trầm, u ám, khóe miệng nọ khẽ cong lên, cất giọng mỉa mai: "Cho nên đây là lý do mà sau khi Khương cô nương đã đồng ý với bản thế tử rồi, lại cố gắng hết sức để che giấu tin tức, thậm chí còn kéo Thẩm tướng quân ở lại chỗ này uống rượu cùng ngươi?"

Thanh niên âm nhu ấy khẽ tặc lưỡi, cảm khái nói: "Thoạt nhìn Khương cô nương có vẻ băng thanh ngọc khiết, ai ngờ tâm cơ lại rất sâu, thật sự khiến người ta mở rộng tâm mắt!"

Dứt lời, gã chợt cười lạnh, vung tay áo lên, xoay người muốn rời khỏi, nhưng vừa mới cất bước đã dừng, ném ánh mắt đầy u oán về phía Thẩm Nghị, nói: "Thẩm tướng quân, mẫu phi giận dữ, ta vội vàng chạy ra bên ngoài sớm như vậy là muốn nhắc nhở ngươi, mau tránh nàng xa một chút, chớ để người khác liên lụy đến mình."

Sau khi để lại những lời này, gã mới quay người bước tiếp.
Bình Luận (0)
Comment