Chương 306: Có Thể Không Trở Về Được Không?
Chương 306: Có Thể Không Trở Về Được Không?Chương 306: Có Thể Không Trở Về Được Không?
Đợi cho đến khi Cẩn Giang thế tử bước nhanh rời khỏi tiểu viện, Tưởng Thừa Vận mới yên lặng nhìn vê phía Khương đại nhân, trong đầu chợt nhớ đến cảnh tượng hôm qua khi nàng yêu cầu Thẩm Nghi đưa bội đao cho mình làm kỷ niệm...
Hẳn là nàng đã đoán được tính cách của Thẩm tướng quân, đại khái là hắn sẽ không đi tham gia buổi yến hội gì đó kia, mới cố ý đẩy ông ta đi, thậm chí vào buổi tối hôm nay, nàng còn làm ra một hành động cực kỳ hiếm thấy đó là mặc một bộ váy dài lên người...
Tất cả mọi chuyện đều tụ tập lại cùng một chỗ.
Đột nhiên tín niệm vẫn được Tưởng Thừa Vận xây dựng trong đầu từ trước tới nay, lại bắt đầu sụp đổi
"Ngươi cứ tiếp tục cười đi." Thẩm Nghi nhướng mày, ném ánh mắt lạnh nhạt về phía Khương Thu Lan.
Nàng rất thích xem náo nhiệt đúng không?
Khương Thu Lan đã trông thấy vô số những tình huống người ta tranh giành tình nhân, nhưng đây là lần đầu tiên, nàng đóng vai đương sự đi tranh giành tình nhân với người khác?
Thân là cường giả võ đạo sắp đột phá Hỗn Nguyên cảnh, hiển nhiên nàng không thèm để một chuyện nhỏ kiểu như đắc tội với một vị thế tử của Vương phủ vào trong mắt mình, nàng chỉ cảm thấy trải nghiệm này có chút mới lạ, bởi vậy mới thở dài nói: "Ta vốn không có tâm tư như hắn nói."
Còn mạnh miệng!
Tưởng Thừa Vận cắn chặt răng, ông ta vốn là người đi theo Khương Thu Lan kiên định nhất, bởi vậy trong khoảng thời gian này, ông ta đã sớm phát hiện ra sự khác thường của đối phương rồi.
Thân là Trấn Ma đại tướng, nhưng nàng lại đến ở trong tiểu viện thuộc về tróc yêu nhân?
Vốn là một người tuyệt đối không để lãng phí thời gian nổi tiếng ở Thanh Châu, vậy mà nàng lại chủ động giảng giải công pháp thay Thẩm tướng quân?
Quan trọng nhất là nàng còn tạo điều kiện để đẩy ông ta rời đi!
Cũng may, Thẩm tướng quân vẫn giữ bộ dáng cao ngạo lạnh lùng như trước, hoàn toàn không có dao động bởi vì ngoại vật.
"Thẩm tướng quân, chúng ta có nên rời đi nơi khác trước không?" Tưởng Thừa Vận siết chặt hai tay, cất giọng buồn bực nói: "Cả Khương đại nhân nữa."
Đắc tội với thế tử cũng không tính là đại sự gì, nhưng thật sự chọc giận Vương phi, còn đáng sợ hơn chọc giận bản thân Tề vương.
"Chư vị muốn đi nơi nào?" Đột nhiên ở ngoài viện truyền đến tiếng cười dịu dàng.
Ngay sau đó, Tề vương phi với tạo hình cực kỳ quý phái, được hai tên hộ vệ mặc áo trắng đi theo, đã ung dung không nhanh không chậm đi vào tiểu viện.
"Thu Lan ra mắt Vương Phi." Khương Thu Lan đi đến cửa phòng, bình tĩnh mở miệng nói.
"Không cần giữ lễ." Tê vương phi nhẹ nhàng xua tay, ý cười càng sâu: "Khương đại nhân có việc quan trọng trong người, nhưng vẫn có thể bớt chút thời gian nhờ người chuyển lời về Vương phủ như vậy, bổn cung vốn là người hiểu rõ Thanh Châu đang nguy cấp, sẽ không để chuyện đó ở trong lòng."
"Đa tạ Vương phi thông cảm." Khương Thu Lan hoàn toàn không để ý trong lời nói của đối phương có mang theo ẩn ý sắc bén.
Tê vương phi khẽ lắc đầu nói: "Ta cũng không dám quấy rầy các vị nữa. Lần này, ta đến đây chỉ muốn nhờ Khương đại nhân thay ta chuyển lời cho Tổng binh Thanh Châu mà thôi."
Nói đến đây, nàng ta thu lại nụ cười, ý vị thâm trường nói: "Hi vọng lúc hắn bị Yêu Vương chém đi Âm Thần, thì nhất định phải nhớ kỹ, đây đều là công lao của đồ nhi hắn."
Dứt lời, Tê vương phi đã xoay người rời đi, không hề có ý định dừng lại.
Nhìn theo bóng lưng đối phương đi xa, khóe mắt Tưởng Thừa Vận hơi run rẩy, trong lòng đang phẫn nộ bừng bừng.
Nhịp hô hấp trở nên dồn dập, ông ta lập tức xoay người nhìn lại. Chỉ thấy Khương Thu Lan vừa một lần nữa, ngôi xuống bên cạnh bàn.
Mà dường như cả nàng lẫn Thẩm tướng quân, đều không để những lời này của Tề vương phi vào trong lòng.
Tưởng Thừa Vận thoáng trầm mặc một lát, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, sau đó cũng bày ra vẻ mặt ung dung bình tĩnh, không chút hoang mang. ...
Chính ngọ hôm sau. Tưởng Thừa Vận kiểm tra một đống bảo cụ và đan dược bên trong nha môn của tróc yêu nhân.
Trong đống này có mấy quyển công pháp võ học, đợi sau khi phát hiện không có sai sót, ông ta mới thu toàn bộ chúng vào trong chuông bạc của mình.
"Đúng rồi, đồ của Thẩm tướng quân đâu?" Ông ta có chút nghi hoặc hỏi.
"Trở về đợi một lát sẽ biết." Nữ nhân vừa đưa đống đồ cho Tưởng Thừa Vận lập tức liếc mắt nhìn ông ta một cái, lạnh nhạt đáp lời.
Tưởng Thừa Vận nhíu chặt lông mày, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, lại nhanh chóng xoay người rời khỏi nha môn, quay về tiểu viện đang ở.
Thẩm Nghỉ đã chuẩn bị sẵn sàng để khởi hành trở về Thanh Châu, lại phát hiện Tưởng Thừa Vận xòe tay, nhìn về phía mình nói: "Bọn họ bảo chúng ta chờ."
"Không cần phải lo lắng, triều đình chưa bao giờ cắt xén phần thưởng đối với tróc yêu nhân và Trấn Ma ti." Khương Thu Lan dứt lời, trong lòng cũng có chút nghi hoặc.
Tuy trung phẩm bảo cụ vô cùng trân quý, toàn bộ Thanh Châu cũng chỉ có mười hai kiện, nhưng đây là kinh thành, là nơi quy tụ của cả Đại Càn triều, sao có thể thiếu bảo cụ?
Dù Thẩm Nghi còn có yêu cầu với phẩm loại bảo cụ, cũng không đến mức gần ba ngày trời, bọn họ vẫn không tìm ra được một kiện bảo cụ hợp lý, coi được?
Không để ba người phải chờ lâu, rất nhanh đã có một bóng người già nua xuất hiện ở cửa viện. Người này mặc trường sam màu lục, chậm rãi đi vào trong sân.
Nhìn một cái sẽ có cảm giác thân thể kia cực kỳ mỏng manh, gầy gò, chỉ một cơn gió bay qua cũng có thể thổi ngã đối phương, nhưng chính sự xuất hiện của người này lại khiến cả thân thể Tưởng Thừa Vận trở nên căng thẳng.
Khương Thu Lan khẽ giật mình nói: "Ngô đại nhân?”
Người tới chính là một trong bốn vị lão nhân hôm qua đã phụ trách Võ Miếu tẩy luyện.
Lão không thèm để ý tới Tưởng Thừa Vận, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Khương Thu Lan, sau đó lập tức ngồi xuống chiếc ghế đá giữa sân, nói với thanh niên mặc giáp đen kia: "Chuẩn bị về Thanh Châu hả?"
Dù Thẩm Nghi không biết thân phận cụ thể của đối phương, nhưng cũng có thể từ thái độ của hai người bên cạnh để tìm ra một chút manh mối, hắn khẽ gật gật đầu nói: "Ừm" Nhưng câu tiếp theo của ông lão này đã trực tiếp khiến gương mặt Tưởng Thừa Vận hoàn toàn biến sắc: "Có thể đừng trở về được không?"