Chương 307: Lê Dân Như Cỏ Dại, Sinh Sôi Cực Nhanh...
Chương 307: Lê Dân Như Cỏ Dại, Sinh Sôi Cực Nhanh...Chương 307: Lê Dân Như Cỏ Dại, Sinh Sôi Cực Nhanh...
Võ Miếu chính là căn cơ lập quốc của Đại Càn.
Địa vị vô cùng tôn quý.
Trấn Ma ti và tróc yêu nhân có thể độc lập ở bên ngoài triều đình, cũng vì chúng lệ thuộc vào Võ Miếu quản hạt.
Ngô đại nhân vốn là một trong những người coi miếu, lời nói của lão hoàn toàn có thể đại biểu cho ý tứ của Võ Miếu.
Có thể đừng trở về được không?
Vừa nghe câu hỏi này, Tưởng Thừa Vận đã hoàn toàn rơi vào bối rối. Bởi vì Đại Càn Cửu Châu, bất kể là triều đình hay giang hồ, chỉ cần là võ phu thì ai không muốn gia nhập vào Võ Miếu?
Nơi này có những món bảo cụ tốt nhất, có nhiều đan dược nhất, có thể thu được rất nhiều võ học trân quý, thậm chí còn có thể nói là vô cùng vô tận.
Hơn nữa, nếu bàn về chỗ dựa, thì còn ai có thể so sánh với một vị tu sĩ Hóa Thần cảnh hãy còn sống sờ sờ?
Bọn họ không cần chủ động mời, vẫn có thể thu nạp được hàng đống anh tài chi sĩ trong thiên hạ.
Nhưng giờ phút này, Ngô đại nhân lại đang chờ Thẩm tướng quân đưa ra một câu trả lời thuyết phục cho mình.
"Ở lại Võ Miếu, phụng dưỡng Kim Thân."
Trong đôi mắt đục ngầu của vị lão nhân kia chợt hiện lên một tia phức tạp.
Tình huống của tiểu tử này quá mức kỳ lạ, khiến người ta chưa từng nghe thấy bao giờ. Hắn có thể ăn sạch sẽ toàn bộ khí tức do Kim Thân phân tách ra, khiến cho mấy lão đâu như bọn họ cũng cảm thấy đau lòng không thôi. Nhưng chuyện ấy cũng chứng minh được giá trị của người này đáng quý đến cỡ nào rồi.
Nếu cứ ngồi yên để cho đối phương chạy mất, thì bọn họ thật sự không nỡ. Bởi vậy sau khi mấy người bọn họ thương lượng với nhau, đã dứt khoát lưu tiểu tử này lại, cũng không tính là thiệt thòi.
Khương Thu Lan khoanh tay đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn về phía Thẩm Nghi.
Tình huống này cũng không khác lắm so với những gì nàng dự đoán. Với thiên phú của thanh niên này, không ai có thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn, ngay cả Võ Miếu cũng không.
Nhưng vẫn có một điều làm Khương Thu Lan hơi bất ngờ, bởi vì những người coi miếu này lại dứt khoát và chủ động như thế?
Bọn họ đến nơi này, hoàn toàn không có tư thái ngạo nghễ thoát tục trước kia.
Hảẳn là đối phương chỉ mới gặp qua Thẩm Nghi có một lần thôi, đến cùng là ở thời điểm Võ Miếu tẩy luyện lúc trước đã xảy ra chuyện gì rồi?
"Có chỗ tốt gì?" Thẩm Nghi tò mò nhìn sang.
"Chỗ tốt ư?" Mí mắt Ngô đại nhân khẽ giật giật hai cái.
Qua nhiều năm như vậy, nhưng đây tuyệt đối là lần đầu tiên Võ Miếu trực tiếp phát ra lời mời đối với người khác như vậy. Nhưng sau khi nhận được lời mời, tiểu tử này lại quay ra bàn điều kiện với lão?
Lão nhân nọ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để tâm trạng thoáng bình tĩnh xuống, sau đó mới mở mắt ra: "Sở dĩ đám người chúng ta chịu ở lại chỗ này, cũng chỉ vì một mục đích duy nhất... Đó chính là cô đọng Kim Thân Pháp Tướng, đột phá đến cảnh giới Hóa Thần, mà nơi này lại có hương hỏa nguyện lực dư thừa nhất.
Ngô đại nhân khẽ lắc đầu: "Ngươi không nên ỷ vào tuổi trẻ cũng như thiên phú của bản thân, mà cho rằng thời gian của mình còn rất dài lâu. Trên thực tế, ngàn năm cũng chỉ trôi qua nhanh như một cái chớp mắt mà thôi. Chờ đến khi ngươi chân chính tiến hành tiếp xúc đến đạo này, mới phát hiện ra thời gian của mình còn thiếu rất nhiều."
'Cho nên... Đừng lãng phí thọ nguyên quý giá vào những chuyện vô dụng kia nữa, ví dụ như Thanh Châu chẳng hạn, chờ đám võ phu Hỗn Nguyên kia xử lý xong việc, rút được tay ra, tự nhiên bọn họ sẽ đi giải quyết."
Chỉ ngắn ngủi mấy câu lại khiến cho tâm trạng của Tưởng Thừa Vận trở nên suy sụp mà không hiểu vì sao.
Chờ Hỗn Nguyên Tông Sư xử lý xong việc, rút được tay ra là sẽ đi giải quyết... Khi nghe được câu này, người ta sẽ có cảm giác chuyện đó rất dễ dàng, nhưng trên thực tế, câu nói ấy lại có nghĩa là mấy ngàn vạn lê dân của Thanh Châu kêu rên đau đớn, cũng có nghĩa là các vị đại tướng của Trấn Ma ti Thanh Châu ngã xuống, cùng với rất nhiều tróc yêu nhân chết thảm.
Nhưng đứng trước khoảng thời gian dài đằng đẳng, động một cái là cả ngàn năm, dường như những chuyện này lại trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Lê dân như cỏ dại, sinh sôi cực nhanh.
Đại tướng hơi trân quý một chút, nhưng chỉ cần hương hỏa nguyện lực đầy đủ, cũng không phải không thể phục hồi.
Ở trong mắt Võ Miếu, đây chỉ là một chút thất bại tạm thời, chỉ cần giải quyết xong phiền toái khác, chờ bọn họ rút được tay ra, đi đoạt lại địa bàn từ trong tay đám yêu ma kia là được.
Trong khi bản thân ông ấy vốn là tróc yêu nhân ở Thanh Châu, nhưng thậm chí còn không thể chỉ trích được điều gì.
Bởi vì nếu không thể giải quyết được phiền toái khác, thì thứ tạm thời bị mất đi kia, tuyệt đối không đơn giản là một cái Thanh Châu như vậy.
Thẩm Nghi trâm mặc một lát, cuối cùng ngước mắt lên nói: "Vậy thì vẫn nên thôi đi."
Chỗ tốt rất nhiều, có thể cung cấp hương hỏa nguyện lực tùy ý lấy ra dùng, lại cộng thêm thiên phú ngộ tính của Đại Càn, tương đương với một tu sĩ Hóa Thần cảnh tương lai, và vấn đề duy nhất ở đây đó là... thiên phú của hắn.
Bởi vì thiên phú của hắn là giả.
Lời này vừa nói ra, Tưởng Thừa Vận còn cảm thấy choáng váng hơn cả vừa rồi, thậm chí ông ấy còn có cảm giác đại não của mình đang mê sảng.
Ngô đại nhân đã nói rõ ràng mọi thứ rồi, chỉ cần Thẩm tướng quân gật đầu, thì hiển nhiên, sau khi gia nhập Võ Miếu, địa vị của hắn tuyệt đối sẽ cực kỳ cao, không chỉ đơn giản là trở thành một tên đệ tử bình thường của Võ Miếu, mà sẽ được bồi dưỡng như một người kế thừa chân chính.
Đây là coi trọng bực nào?
Nhưng kết quả... vẫn bị từ chối một cách dễ dàng như vậy?
Chẳng lẽ Thẩm đại nhân mới thật sự là người cực kỳ quan tâm tới Thanh Châu, thậm chí còn đạt đến trình độ gắn bó như trái tim với gân mạch trong lồng ngực?
Nghĩ đến đây, Tưởng Thừa Vận lại đưa mắt nhìn về phía thanh niên kia, trong ánh mắt dần dần xuất hiện một mảnh kính ngưỡng nồng đậm.