Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 308 - Chương 308: Đao Tên Tiềm Uyên!

Chương 308: Đao Tên Tiềm Uyên! Chương 308: Đao Tên Tiềm Uyên!Chương 308: Đao Tên Tiềm Uyên!

"Ài." Dường như Ngô đại nhân đã sớm dự đoán được câu trả lời này.

Chỉ có đồng loại mới là người hiểu đồng loại nhất.

Lúc trước kia, bọn họ cũng cao ngạo như vậy, luôn có cảm giác trên thế gian này không còn một nhân tài nào như mình nữa, tu hành phá cảnh đơn giản như ăn cơm uống nước, làm sao có thể quan tâm đến thời gian, làm sao có thể nhẫn nại được tính tình?

Lão nhân ấy đứng lên, lập tức lấy một cái hộp ngọc dạng thanh dài từ trong bảo cụ trữ vật của mình ra, để lên bàn, tức giận nói: "Ký tên vào đây rồi đi đi."

Hiện giờ đối phương còn trẻ, nhưng sẽ có một ngày tỉnh ngộ ra.

Đây chính là chuyện mà những người như bọn họ đều sẽ trải nghiệm một lần trong đời. Tuy lão vẫn hi vọng đối phương có thể bớt đi một chút đường vòng, chịu tiếp thu lời dạy bảo... Nhưng thôi, ít nhất người này vẫn là người của Đại Càn triều bọn họ, vẫn không bị những tiên môn kia cướp đi trước.

Dù sao tiểu tử này cũng là Trấn Ma đại tướng, sau khi trở về Thanh Châu sẽ tu luyện theo con đường Âm Thần, chậm một chút thì chậm một chút, cũng không sao.

Ba người trong viện đưa mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp ngọc trên bàn.

Dường như Khương Thu Lan đã đoán được điều gì, một tia dị thường lập tức xẹt qua trong đôi mắt tinh anh của nàng.

Nghe ý tứ của Ngô đại nhân, có vẻ như bọn họ rất muốn mời chào Thẩm Nghị, và e rằng, món đồ vật trong chiếc hộp ngọc này cũng không đơn giản là bảo cụ trung phẩm như những gì bọn họ từng suy đoán.

Quả nhiên, lão nhân ấy nhẹ nhàng đưa tay mở hộp ngọc ra, một món bảo cụ được chọn lựa tỉ mỉ, hoàn toàn dựa theo hình dạng của thanh bội đao bên hông Thẩm Nghi lập tức lộ diện.

"Lão phu lo lắng ngươi dùng không thuận tay, nên mới cố ý chọn lựa rất lâu."

Toàn thân đao thẳng tắp lóe lên vẻ sắc lạnh, u quang nội liễm, bên trên phủ đầy những đường chạm trổ hình vảy cá có dạng răng cưa, thậm chí phía trên những đường vân này còn bốc lên một mảnh hắc mang giống như sương mù.

"Đao tên Tiềm Uyên, thượng phẩm bảo cụ."

"Không có gì đặc biệt, nhưng khi chém lên thân thể Yêu Vương, lại có tác dụng trấn áp tâm hồn... Nếu gặp phải Khiếu Nguyệt Yêu Vương, thần thông của nó có thể làm cho hồn phách tán loạn ly thể, nhưng chỉ cần ngươi đeo thanh đao này trên người, là có thể bảo vệ được thần hồn, không cần lo lắng gì nữa."

Lão nhân nọ lấy thanh trường đao ra, ném về phía thanh niên mặc giáp đen trước mặt.

Thẩm Nghi thuận thế đón lấy nó, cầm trong tay, cẩn thận quan sát một phen: "Không có vỏ đao sao?"

"..." Ngô đại nhân thoáng thở dài một hơi, nói: "Có cần ta tặng luôn một bộ giáp trụ cho ngươi hay không?”

Tặng thật sao?

Thẩm Nghi ngẩng đầu, đã thấy lão nhân kia dứt khoát xoay người rời khỏi sân rồi, đối phương rời đi, chỉ để lại một câu nói: "Ngươi đã nhận đao, coi như là hài lòng với nó rồi, vậy chuyện ký danh vào Võ Miếu cứ quyết định như vậy đi."

Không chỉ là một thanh thượng phẩm bảo đao, còn là loại chuyên dùng để ứng phó với con Yêu Vương ở Thanh Châu kia, nhưng điều kiện cuối cùng lại chỉ đơn giản là gia nhập vào Võ Miếu.

Đúng là loại chuyện tốt mà người ngoài cầu còn không được.

Đãi ngộ như vậy, ngay cả Khương Thu Lan cũng chưa bao giờ được trải nghiệm.

Nàng chợt phát hiện từ khi mình đồng hành với Thẩm Nghị, đột nhiên lại có thật nhiều trải nghiệm mới lạ.

Đúng lúc này, bất chợt nàng lại nhận ra thanh niên mặc giáp đen bên cạnh mình vừa gỡ bội đao bên hông xuống, sau đó thử tra Tiêm Uyên vào vỏ đao, cuối cùng mới đưa mắt nhìn về phía mình, hỏi: "Trả trước một nửa có được hay không?"

Khương Thu Lan đi qua, vươn tay chạm vào thanh mặc đao kia, xúc cảm lạnh buốt, mùi tanh của yêu huyết trong đó vẫn một mực lan tỏa ra ngoài, không sao xua tan đi được.

Rõ ràng là thanh đao giống như trong trí nhớ, nhưng chạm vào trong tay, lại mang đến cảm giác khác lạ, như thể nó đã biến thành một món đồ vật khác, hoàn toàn không giống ngày xưa.

Phảng phất như người trước mặt này đã thay người bạn cũ của nàng đi hết một đoạn đường rất dài, sau đó tặng những trải nghiệm ấy lại cho nàng, để tiếp tục bước lên một đoạn hành trình mới. Nàng đưa mắt nhìn xuống cái vỏ đao màu đen nhánh với hoa văn màu vàng vẫn đang treo bên hông Thẩm Nghi, khóe môi chợt có thêm một đường cong mỏng mảnh: "Được."

Ngọc Sơn quận, Thanh Châu.

Ánh trăng như nước.

Trên con đường yên tĩnh, một vị đại hán mặc áo ngắn, say khướt vừa há miệng ợ ra một cái, đột nhiên lại lắc lắc đầu, gã chợt có cảm giác sống lưng hơi lạnh.

Trong lúc hoảng hốt, gã đưa mắt nhìn lên trời.

Chẳng biết từ khi nào ngay giữa hư không cao hơn mười trượng kia, lại có thêm một thanh trường kiếm đang treo lơ lửng, hờ hững nhìn chằm chằm vào gã như chim ưng theo dõi con mồi.

Ngay sau đó, một mảnh kiếm quang còn nồng đậm hơn ánh trăng, ào ào trút xuống.

Phụt —— Tứ chỉ trên thân thể đại hán lập tức bị tách rời, những tảng thịt "Bạch bạch” rơi xuống đất, hóa thành tứ chi đầy lông tơ khổng lồ, cái đầu thú dữ tợn trừng to mắt, bên trong ngập tràn mờ mị[t.

Huyết tương không ngăn được, lập tức phun ra, lan tràn khắp chốn, nhuộm đống gạch đá xanh trên đường thành một màu đỏ sậm.

Thanh trường kiếm vừa xử lý xong một con yêu ma đã nhanh chóng thay đổi phương hướng, lao về phía Thanh Châu thành.

Nó vượt qua thành trì, bay vào nha môn Trấn Ma ti, cuối cùng đã đáp xuống một chiếc bàn đá tĩnh mịch trong sân vắng, trên thân kiếm vẫn sạch sẽ không có một vết máu nào.

Khương Nguyên Hóa mở mắt, bên trong ánh lên vài phân mệt mỏi.

Âm Thần có thể rời khỏi thân thể, đi ngao du bốn phương, nhưng dò xét từng tòa thành một như vậy, đúng là một chuyện rất mệt mỏi.

Bạch Tử Minh đã chuẩn bị sẵn một chén canh Bổ Thần Trà lập tức đưa tới: "Sư phụ mời dùng trà.'

"Cũng chỉ một mình ngươi là coi như có chút hiếu tâm, còn mấy đứa khác..." Khương Nguyên Hóa nhận lấy chén trà, vẻ mặt lạnh nhạt, khẽ uống một ngụm cho thấm giọng, rồi mở miệng nói.

Bạch Tử Minh ho khan một tiếng: "Mấy người sư tỷ đã trở về."

"Trong mấy đứa khác, Thu Lan vẫn rất hiểu chuyện." Khương Nguyên Hóa bỏ chén trà xuống, đưa mắt nhìn ra ngoài viện.
Bình Luận (0)
Comment