Chương 309: Nếu Đã Không Hối Hận, Thì Cần Gì Phải Nhắc Lại?
Chương 309: Nếu Đã Không Hối Hận, Thì Cần Gì Phải Nhắc Lại?Chương 309: Nếu Đã Không Hối Hận, Thì Cần Gì Phải Nhắc Lại?
Bọn họ mới đi được một tháng, sao lại trở vê rồi?
Cho dù thế tử kia có vấn đề, thì hẳn là người này cũng không dám biểu hiện ra ngoài ở ngay trước mặt mẫu phi của gã?
Trong khi Thu Lan tính tình lạnh nhạt, rất ít khi nổi giận với người khác.
Hai người như vậy ở chung một chỗ, khẳng định là ai nấy đều khách khách khí khí với nhau, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Mà cảnh tượng như vậy, rơi vào trong mắt Tề vương phi, đoán chừng nàng ta còn cảm thấy đây là hai người trẻ tuổi đang muốn từ từ tiến hành theo chất lượng, tình huống có chỗ chuyển biến tốt đẹp mới đúng...
Chờ đến khi nàng ta cảm thấy trong lòng an ổn, hẳn là sẽ không keo kiệt mà mời một vị Hỗn Nguyên Tông Sư của Huyền Quang động đến Thanh Châu.
Đến lúc ấy, Khiếu Nguyệt Yêu Vương được giải quyết xong, ông ta sẽ không cần đi để ý tới lão nương chanh chua này nữa.
"Đi mời sư tỷ ngươi tới đây, ta có việc muốn hỏi nó." Ý niệm tới đây, Khương Nguyên Hóa nhẹ nhàng gật đầu nói.
Bạch Tử Minh đang muốn cất bước đi mời người, đã thấy bóng dáng một người mặc áo đen chậm rãi đi đến rồi.
"Thế nào rồi?" Khương Nguyên Hóa mỉm cười hỏi.
Khương Thu Lan lẳng lặng nhìn sư phụ, lạnh nhạt trả lời: "Ta đắc tội Tề vương phi, nàng bảo ta chuyển lời cho người."
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Khương Nguyên Hóa hơi cứng lại, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: "Là lời gì?"
"Nàng nói, chờ khi người bị Khiếu Nguyệt Yêu Vương chém đi Âm Thần, nhất định phải nhớ kỹ, đây đều là công lao của ta."
Khương Thu Lan nói xong, đã chuẩn bị xoay người rời đi.
Nghe giọng điệu bình tĩnh này của nàng, Bạch Tử Minh vô thức chuyển dời ánh mắt, thậm chí còn vội vã lui sang bên cạnh hai bước.
Không hổ là sư tỷ, lời này chui từ trong miệng nàng ra ngoài nhưng tuyệt đối không có lấy một chút cảm giác thất thường nào.
Khương Nguyên Hóa thu hồi nụ cười, trên mặt không cảm xúc, nhìn theo bóng dáng đồ đệ mình đi xa, mãi cho đến khi thân hình đối phương trực tiếp biến mất trong màn đêm, ánh mắt ông ta mới chuyển hướng, nhìn xuống thanh trường kiếm trên bàn.
Một đôi mắt tĩnh mịch hệt như giếng cổ không gợn sóng, tựa như chủ nhân của nó vốn không hề bận tâm đến câu nói vừa rồi.
"Sư phụ, không phải người muốn động thủ với sư tỷ chứ?" Đột nhiên Bạch Tử Minh cảm thấy có chút hoảng hốt, vội vàng lên tiếng hỏi, lại thấy sư phụ liếc mắt nhìn gã một cái, tựa như đang nhìn một tên ngu ngốc.
Khương Nguyên Hóa xoa xoa mi tâm, ông ta cũng không có ý gọi Khương Thu Lan quay trở lại.
Chỉ dựa vào một câu nói vừa rồi của nàng là đủ hiểu, con đường cầu viện từ chỗ Vương phi đã hoàn toàn bị chặt đứt. Về phần trong đó đã xảy ra chuyện gì, cũng không còn quan trọng nữa, bởi vậy nữ đồ đệ này chỉ tới thông báo cho ông ta một tiếng như vậy mà thôi.
Bỗng dưng bên tai ông ta lại vang lên lời nhắc nhở của Trần Càn Khôn.
Chúng bạn xa lánh nhau...
Khương Nguyên Hóa có chút cảm khái đặt tay xuống, trâm mặc hồi lâu mới nói: "Du sư huynh của ngươi từng thay ta giải thích với Thu Lan chuyện lúc trước. Ta chỉ là truyền võ học cho con Kim Tỉ Mi Hầu kia, còn tặng nó bảo đao, bảo nó ra ngoài du lịch †u hành, cũng không có ý hại nó.'
"Cho nên là sư tỷ hiểu lầm?" Bạch Tử Minh nhẹ giọng hỏi.
"Không có hiểu lầm." Khương Nguyên Hóa nhìn về phía vại rượu được đặt chỉnh tê dưới tàng cây phía xa xa, thản nhiên nói: "Ta chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nó muốn đi làm cái gì, ta đã cố gắng hết sức để thúc đẩy ý niệm đó, khiến nó tự mình đi chịu chết, hơn nữa trong lòng còn chưa bao giờ hối hận."
Bạch Tử Minh nghe vậy, không nói gì thêm nữa.
Nếu đã không hối hận, thì cần gì phải nhắc lại?
"Khi ta còn làm Thiên Tướng ở Đàm Châu, đã từng trông thấy cảnh tượng Châu Thành thất thủ một lần, và hoàn toàn không hy vọng lại được nhìn thấy lần thứ hai."
"Vì thế, ta không quan tâm bất cứ điều gì cả."
Khương Nguyên Hóa đưa tay lấy thanh bảo kiếm kia ra, hé miệng phun một ngụm trọc khí, trong mắt lại xuất hiện hàn quang.
Lúc trước, trong lòng còn sinh ra một tia hối hận, nhưng chỉ giây lát sau, hết thảy đã bị xóa nhòa.
Thật sự không quan tâm sao...
Bạch Tử Minh lặng lẽ liếc mắt nhìn sư phụ mình, thật hiển nhiên, so với chuyện không thể cầu được viện trợ, thì tình huống sư tỷ hời hợt nói câu kia ra, càng khiến trong lòng sư phụ dao động nhiều hơn.
Bởi vậy người mới cần tìm một kẻ khác lắng nghe câu chuyện này của mình, mới có thể trợ giúp bản thân giảm bớt một chút uất ức trong lòng.
Dù Khương sư tỷ là đệ tử do một tay sư phụ bồi dưỡng ra... Dù hiện giờ, những gì nàng biểu hiện ra ngoài đã đủ làm người ta choáng ngợp, nhưng từ trước đến nay, nàng vẫn không chiếm được sự tín nhiệm của sư phụ.
Phương thức ở chung như vậy, sao có thể hưởng thụ được mối quan hệ sư đồ bình thường?
"A Thiên đã về rồi sao?" Khương Nguyên Hóa lại khôi phục vẻ bình tĩnh, mở miệng hỏi một câu.
"Ừm, vị trí của Khiếu Nguyệt Yêu Vương đã được đưa trở về." Bạch Tử Minh lấy một tập văn kiện tới, mở ra.
Chỉ thấy sư phụ nhìn lướt qua nội dung bên trên, rồi lập tức nhắm hai mắt xuống, cả người lại một lần nữa hóa thành bức tượng điêu khắc cứng đờ, trong khi thanh bảo kiếm trên bàn trực tiếp xẹt qua hư không!
Cuộc đối đầu dài dằng dặc này đã trở thành chuyện thường ngày giữa vị Võ Tiên trước mặt gã và con Yêu Vương bên kia.
Chỉ sợ lần này, sư phụ lại tĩnh tọa suốt mấy tháng. ...
Trong một gian thiên viện của Trấn Ma tỉ.
Thẩm Nghi tĩnh tọa bên mép giường, chìm vào nội thị, vẻ mặt lại nhiều thêm mấy phần nghi hoặc.
Cũng chẳng biết từ lúc nào chỉ thấy hiện giờ, ở bên trong khí hải của hắn lại xuất hiện rất nhiều tia sáng màu trắng nhàn nhạt, hơn nữa số lượng còn không ít.
Thôn Thiên nội đan nhanh chóng hấp thu chúng nó vào, nhìn qua cứ có cảm giác mình đang quan sát một viên ngọc nhỏ bị bao bọc bên trong một mảnh sương trắng mơ hồ.
Rốt cuộc đây là thứ gì vậy?