Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 316 - Chương 316: Vì Sát Phạt Mà Sinh!!!

Chương 316: Vì Sát Phạt Mà Sinh!!! Chương 316: Vì Sát Phạt Mà Sinh!!!Chương 316: Vì Sát Phạt Mà Sinh!!!

Du Long Đào khẽ nhíu mày, thu vẻ mặt của sư muội nhà mình vào đáy mắt, sư huynh hỏi một câu thì là thật dài dòng, Thẩm tướng quân liếc mắt nhìn một cái, nàng lại lập tức bày ra bộ dáng tiểu nữ nhỉ này.

Cánh tay, khuỷu tay quẹo ra bên ngoài cũng quá rõ ràng rồi đó. (Ai thân ai sơ nhìn cái biết liền à).

"Ngươi... Lâm Bạch Vi nhìn sư huynh và Tiêu di bên cạnh, chợt phát hiện cả hai người ấy đều đang nhìn mình chằm chằm, nàng lập tức làm theo bản năng, đưa tay lên lau lau vết dầu mỡ vốn không tồn tại trên khóe môi, trong lòng cảm thấy có chút bối rối, không nói nên lời, lúng túng hồi lâu mới nói: "Bỏ đi, ngươi cứ làm chính sự trước đi, buổi tối lại nói tiếp."

Du Long Đào nghe vậy, trên mặt càng lộ vẻ quái dị.

Tiêu Sắc Vi dùng đầu ngón tay nắm chặt ống tay áo, hai mắt nhìn chằm chằm vào mũi giày, không nói lời nào.

"Ừm." Thẩm Nghi cũng không nghĩ nhiều, khẽ "Ừm" một tiếng.

Xét cho cùng, từ Bách Vân huyện đến Thanh Châu thành, gần như hắn và Lâm Bạch Vi đều không gặp nhau vào lúc ban ngày.

"Thủ đoạn của Thẩm tướng quân quá kinh người, đã khiến Du mỗ được mở rộng tầm mắt." Du Long Đào thuận thế chuyển hưởng đề tài.

Nhưng lời này cũng không phải là khoa trương.

Ông ấy đã được chứng kiến thủ đoạn sát phạt bá đạo, độc nhất vô nhị, cũng được chứng kiến thân pháp quét ngang khắp Thanh Châu, dù ông ấy chưa từng gặp được võ phu thối thể, nhưng coi như đã từng giao thủ với không ít yêu ma, làm một chút so sánh là hiểu yêu thân kia mạnh mẽ đến mức nào, tuyệt đối có thể khiến đám võ phu như bọn họ phải xấu hổ không thôi.

Nhưng... tất cả những đặc điểm ấy đều tụ tập lại trên thân một người, thì đúng là trước đây, ông ta vẫn chưa từng nghe nói.

Lấy ví dụ như võ phu có thiên phú trác tuyệt như Khương sư muội chẳng hạn, nàng cũng sẽ đặt toàn bộ tâm tư lên trên một con đường, tranh thủ sớm ngày đột phá lên cảnh giới cao hơn.

Về phần đám người có thiên tư bình thường giống như ông ta, lại càng không đủ sức lực để học được nhiều thủ đoạn như vậy. Cho nên mới nói, một người toàn tài như Thẩm Nghị, tuyệt đối là vì sát phạt mà sinh.

Không nhắc đến những điều gì khác, cứ lấy ví dụ từ chính ông ta đây, nếu bảo ông ta đi đối phó với con Xích Tông Bạch Ngọc Thỏ Yêu lúc nãy, khẳng định là không thể làm được gọn gàng sạch sẽ mà đơn giản thô bạo như đối phương.

"Vốn dĩ ta muốn mời Dương tiền bối đi tới thương lượng về chuyện trừ yêu một phen...' Du Long Đào mở miệng tự trách: "Không ngờ đối phương lại bị ba con yêu ma này chặn đường, chỉ sợ tin tức đã bị tiết lộ từ phía ta rồi."

Đến cuối cùng, không mời được kim linh tróc yêu nhân, lại mời được một vị Trấn Ma đại tướng.

"May mắn có Thẩm tướng quân xuất thủ tương trợ." Du Long Đào liếc mắt nhìn về phía thi thể thỏ yêu đang nằm trong quán trà, vẻ mặt có chút quái dị nói: "Cho nên hiện giờ, lại không cần phải thương lượng nữa."

Ba con Yêu Quân Bão Đan cảnh biến thành hai con, áp lực lên Du Long Đào sẽ giảm bớt rất nhiều.

Tiêu Sắc Vi nghe vậy, lại lân nữa chuyển ánh mắt nhìn qua bên này.

Du tướng quân là Bão Đan cảnh uẩn dưỡng Âm Thần, bị hương hỏa nguyện lực hạn chế, bởi vậy mà không làm được như Khương đại nhân, vừa có thể rời khỏi Thanh Châu, lại có thể nhàn nhã dạo chơi trong bầy yêu. Hiện giờ trông thấy cuối cùng đối phương đã từ bỏ suy nghĩ lớn mật kia, nàng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi.

Đồng thời, nàng lại lặng lẽ nhìn về phía Thẩm Nghi, dường như nơi đối phương xuất hiện là hết thảy mọi khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng. Hắn luôn có thể mang đến cho người ta một loại an tâm không gì sánh được.

Đúng vào lúc này, rốt cuộc trong sân lại vang lên tiếng nói của thanh niên kia: "Thật ra... Thương lượng thêm một phen cũng được.

Thẩm Nghi ngước mắt nhìn lại, hiện giờ trong tay đang có hai quyển võ học đốt thọ nguyên là Tiên Yêu Cửu Thuế và Thôn Thiên Đan Phệ, hắn thật sự rất nghèo, dù đã lấy được một viên nội đan của yêu ma Bão Đan cảnh, nhưng ít ỏi như vậy, tuyệt đối không thỏa mãn được khẩu vị của hắn.

Du Long Đào nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn của Thẩm Nghị, trong lòng có chút kinh ngạc hỏi: "Thẩm tướng quân có biết con Yêu Quân vừa bị ngươi chém giết là thê thiếp của Khiếu Nguyệt Yêu Vương hay không?”

"Du mỗ không phải sợ hãi, nhưng vẫn muốn đề nghị Thẩm tướng quân nên tránh bên trong Thanh Châu trước, ít nhất là một nơi nào đó có thể tùy thời nhận được tin tức truyền đến từ Tổng binh sẽ tốt hơn."

Tuy Khiếu Nguyệt là Yêu Vương, không dám khẳng định nó sẽ quan tâm quá mức đến con thỏ yêu này, nhưng nói gì thì nói, bọn họ cũng phải ôm lòng cảnh giác cao độ đối với việc này.

"Đa tạ đã nhắc nhở." Trầm Nghi có chút đăm chiêu gật gật đầu, chẳng trách con thỏ yêu kia lại yếu như vậy, thì ra nó vốn không phải đại tướng dưới trướng Yêu Vương.

Thấy thanh niên này cuối cùng cũng có chút phản ứng, Tiêu Sắc Vi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi...

"Nhưng mà... nếu lưu toàn bộ bọn chúng lại nơi này, có phải sẽ không một ai hay biết vê chuyện kia hay không?" Giọng nói Thẩm Nghi rất bình thản, nhưng nội dung lời nói của hắn lại làm cho đám người bên cạnh trực tiếp sững sờ tại chỗ.

"Thẩm tướng quân đúng là..." Du Long Đào hít sâu một hơi, muốn nói nhưng thực sự không biết bản thân nên hình dung suy nghĩ của đối phương như thế nào.

Vấn đề là nghe vào tai lại cảm thấy cực kỳ có đạo lý.

Hơn nữa có đối phương hỗ trợ, tỷ lệ thành công của hành động này tuyệt đối không nhỏ.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên ông ấy lại bật cười: "Đã như vậy, đương nhiên Du mỗ sẽ nghĩa bất dung từ, không có gì để thoái thác..."

"Du tướng quân hiểu lầm rồi." Thẩm Nghi đứng lên, nói: "Ta chỉ muốn biết duy nhất một điều, đó là ngươi đã làm thế nào để truy tung hai con yêu ma kia thôi. Du tướng quân cần phải trấn thủ một quận, nên chuyện này, ta không muốn làm phiền tướng quân phải hao tâm tổn trí."
Bình Luận (0)
Comment