Chương 317: Loại Cảm Giác Bị Người Ghét Bỏ...
Chương 317: Loại Cảm Giác Bị Người Ghét Bỏ...Chương 317: Loại Cảm Giác Bị Người Ghét Bỏ...
Thẩm Nghi vốn không nghĩ đến chuyện dẫn Du Long Đào cùng đi, bởi chuyện này không thể nói trước điều gì, lỡ như yêu ma bị đối phương chém thì hắn biết làm sao bây giờ?
Hơn nữa, chuyến đi này cũng khá là nguy hiểm, nếu đến lúc ấy, bọn họ lại trúng mai phục giống như ở Khê Thai sơn, thì hắn có Tiêu Dao Thừa Phong Quyết bên người, tiến lui linh hoạt, có thể đánh có thể chạy, nếu mang theo đối phương, vừa nghĩ là biết, sẽ có chút vướng víu rồi.
".." Du Long Đào vừa mới ôm quyền, song chưởng lại trở nên cứng đờ, khựng lại giữa không trung, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Tuy đối phương nói có lý có cứ, nhưng không hiểu sao loại cảm giác bị người ghét bỏ lại xuất hiện trong lòng... Đây đúng là lần đầu tiên ông ấy được trải nghiệm loại cảm giác này.
Cảm xúc của Tiêu Sắc Vi đã có chút hỗn loạn. Vất vả lắm Du tướng quân mới từ bỏ ý niệm rời khỏi Thanh Châu, vậy mà Thẩm Nghi lại lập tức bước lên con đường mòn ấy rồi?
Người trước nảy ra ý niệm này là vì Khương đại nhân, mới khiến bản thân ông ấy không còn ổn trọng như xưa, nhưng ít ra, ông ấy còn biết gọi Dương tiền bối đến thương lượng một chút trước.
Còn người sau, hắn lại dự tính sẽ trực tiếp đơn thương độc mã, giết vào lãnh địa của Khiếu Nguyệt Yêu Vương?
Đúng là na di chỉ pháp của Thẩm Nghi cực kỳ tinh diệu, nói là quét ngang Thanh Châu cũng không sai. Nhưng đó là bởi vì bên trong Thanh Châu không có Hỗn Nguyên Tông Sư.
Tổng binh vốn là Võ Tiên, dựa vào Âm Thần để đấu pháp, nên không cần tu tập khinh công thân pháp để gia trì nhục thân, nhưng Khiếu Nguyệt lại là Yêu Vương có thể sáng ngang với Hỗn Nguyên Tông Sư.
Cái hào sâu khủng bố giữa hai cảnh giới này tuyệt đối không thể bù đắp nếu chỉ dựa vào một thức na di chỉ pháp...
"Nếu nhất thiết phải làm như vậy, thì cứ để Du tướng quân đi cùng ngươi, hai người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau." Tiêu Sắc Vi không muốn lại quấy rây Thẩm Nghi thêm nữa, nhưng vào thời điểm này, nàng vẫn theo bản năng trực tiếp đứng ra. Du Long Đào buông hai tay xuống, đột nhiên trong lòng lại có chút cảm thán. Nếu ông ấy nhớ không lầm thì vừa rồi Tiêu di còn mở miệng khuyên ông ấy phải cẩn trọng hơn một chút, vì sao khi vừa gặp phải Thẩm huynh đệ là cả đám người chung quanh trực tiếp thay đổi hết rồi?
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng thấy đây là chuyện bình thường.
Biểu hiện của đối phương chói mắt như thế, đương nhiên sẽ khiến hảo cảm của những người chung quanh đối với hắn gia tăng lên gấp bội.
Ừm... Ít nhất là Khương sư muội sẽ không xuất hiện biến hóa như vậy, dù sao nàng và Thẩm Nghi cũng là thiên tài giống nhau.
Ý niệm tới đây, rốt cuộc Du Long Đào cũng tự trấn an chính mình xong, ông ấy lập tức lấy hai luồng khí tức từ trong bảo cụ trữ vật của mình ra ngoài: "Đây là thứ lúc trước ta nhờ Dương tiền bối thay mình lấy về, kim linh tróc yêu nhân có một môn Thải Khí Pháp cực kỳ cao thâm, có thể tìm được vị trí của yêu ma càng thêm chuẩn xác, Thẩm tướng quân cứ nhận lấy trước đi."
Hai luồng khí tức này được ngưng tụ gần như thực chất, giống hệt hai ngọn lửa đang sôi nổi nhảy nhót.
"Trước khi đi, nếu ngươi đổi ý, bất cứ lúc nào Du mỗ cũng phụng bồi."
"Đa tạ Du tướng quân." Thẩm Nghi tiếp lấy hai luồng khí tức nọ vào trong lòng bàn tay, chỉ thoáng cảm ứng một chút, đã nhận ra yêu sát chi lực mãnh liệt trong đó, thậm chí luông yêu sát chi lực này còn hùng hậu hơn khí tức của Sơn Quân lúc trước mấy chục lần.
"Hai con Thanh Diện Sư Tử này là huynh đệ ruột thịt, quanh năm đều như hình với bóng, chúng chính là tồn tại xếp hạng cao nhất trong đám Yêu Quân dưới trướng Khiếu Nguyệt Yêu Vương, rất được Yêu Vương tin cậy. Cũng chính vì lẽ đó, đối phương mới phái hai con này đi tới bảo vệ Bạch Ngọc Thố."
Du Long Đào và ba vị Yêu Quân này đã giao chiến nhiều năm, biết rõ thủ đoạn của bọn chúng rất cao minh.
Phải biết rằng Bão Đan cảnh có tổng cộng là ba cửa ải, chôn Đạo Chủng xuống, dựng dục Đạo Thai, cuối cùng là uẩn ra Đạo Anh hoặc Âm Thần.
Nếu nói Bạch Ngọc Thố chỉ tương đương với võ phu trình độ chôn Đạo Chủng xuống, còn là loại yếu kém trong cảnh giới, thì hai con sư tử kia, bất cứ con nào cũng có thể tùy tiện nghiên ép võ phu giai đoạn Đạo Thai.
Hai chúng nó liên thủ càng khiến tu sĩ Âm Thần vốn đã vượt qua ba cửa ải như ông ta cũng cảm thấy khó lòng giải quyết.
"Ta chỉ đi thử một phen thôi, nếu không thành công, sẽ mau chóng trở về Thanh Châu." Thẩm Nghi gật gật đầu, cũng không dám khẳng định quá mức chắc chắn.
Hắn hao phí thọ nguyên mênh mông để thôi diễn ra rất nhiều võ học viên mãn, từ sau khi cảnh giới đuổi kịp, rốt cục những thủ đoạn này cũng bày ra uy lực chân chính của mình rồi.
Từ Lưỡng Nghi Long Hổ chân ý đến Tiên Yêu Cửu Thuế, bao gồm cả Thôn Thiên Đan Phệ, bất cứ một loại thủ đoạn nào trong số này cũng đủ để hắn vượt cảnh đối địch.
Nhưng không ai hay biết đám yêu ma bên kia có thiên phú thần thông áp đáy hòm gì hay không?
Bởi một lẽ, có thể tu luyện đến cảnh giới này rồi thì ai mà không có một - hai chiêu số liều mạng?
"Chính sự nói xong rồi, ta muốn hỏi chút việc tư...' Du Long Đào có chút tự giễu, toàn bộ Thanh Châu Trấn Ma ti này đều vì sự ổn định của mười hai quận mà liều mạng, trong khi ông ấy vốn là Trấn Ma đại tướng, lại còn lãng phí thời gian quý giá của Thẩm Nghi trong thời điểm nguy cấp trước mắt này?
"Nghe nói Thẩm tướng quân và Khương sư muội cùng nhau vào kinh, ta muốn biết sư muội có... tâm tình gì đó... ?" Ông ấy vừa hỏi được một nửa đã cảm thấy mình quá ngu ngốc rồi, với tính tình lạnh lùng của Khương sư muội, dù nàng thật sự có cảm xúc gì cũng tuyệt đối sẽ giấu kín hết thảy, làm sao có thể phô bày cho Thẩm huynh đệ nhìn ra?
"Tâm tình ư?" Thẩm Nghi dời ánh mắt khỏi luồng khí tức khi, thuần thục thu chúng nó vào trong chuông bạc, tháng suy nghĩ một chút mới nói: "Hắn là cũng không tệ lắm, ít nhất là thích cười hơn trước kia."