Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 322 - Chương 322: Hóa Thân Tiên Sư!

Chương 322: Hóa Thân Tiên Sư! Chương 322: Hóa Thân Tiên Sư!Chương 322: Hóa Thân Tiên Sư!

[ Năm thứ ba ngàn hai trăm, ngươi thành công thuần hóa được yêu lực của Thanh Diện Sư Tử, cũng thuần thục nuốt vào viên Yêu Đan thứ hai... ]

Sau khi có thân thể cường hãn của lần lột xác thứ sáu làm cơ sở, hiệu suất hấp thu lại gia tăng thêm gấp bội!

Rất nhanh, viên sư tử Yêu Đan thứ hai cũng bị tiêu hóa xong.

Thẩm Nghi đưa mắt nhìn giao diện vẫn không thể thành công đột phá, sau khi do dự một chút, cuối cùng cũng dứt khoát lấy viên nội đan của bạch ngọc thỏ yêu ra bỏ vào tron miệng.

Hai cái đánh một cái, hẳn là sẽ không thua chứ?

So với Huyễn Hình Thuật của thỏ yêu, hắn càng muốn âm phong thần thông của Thanh Diện Sư Tử hơn.

Giờ phút này, tiên yêu khủng bố do tu vi cả đời của ba con Yêu Quân Bão Đan cảnh ngưng tụ lại, đang dân dân thành hình.

Ba luồng ý thức yêu ma vừa mới sinh ra, đang bị bản năng thúc giục điên cuồng liều mạng chém giết!

[ Năm thứ bảy ngàn chín trăm, con sư tử khổng lồ hùng tráng ngẩng cao đầu, mặt xanh nanh vàng khiến người ta sợ hãi. Nó không phát ra âm thanh, chỉ đảo ánh mắt uy nghiêm nhìn lướt qua sáu con Tiên Yêu chung quanh, nhưng đó lại chính là một lời tuyên bố chắc nịch, cho chúng thấy thân thể này thuộc về ai ]

[ Hóa thân Tiên Sư, mặt xanh nanh vàng thông u minh, âm phong sát vũ loạn càn khôn, biết thiên mệnh, hiểu âm dương, miệng lớn thôn thiên đoạn sinh tử, mưa gió phá thành diệt vong hồn ]

Thẩm Nghi nhắm mắt xuống, hắn lại giam được một con tiên yêu cường hãn trong cơ thể. Nói thật, khi cảm nhận được khí phách của đối phương, trong lòng hắn không khỏi cảm thán một hơi.

Trùng hợp là thọ nguyên của yêu ma trong tay hắn cũng coi như sung túc, bởi vậy, cứ dứt khoát thôi diễn tiếp thôi.

[ Năm thứ tám trăm hai mươi chín, ngươi đã dùng tử ý xóa bỏ ý thức của Tiên Sư, hoàn toàn chiếm được luồng lực lượng này làm của riêng ]

[ Thọ nguyên của yêu ma còn lại: Chín ngàn một trăm sáu mươi sáu năm. }

Hắn hao hết tâm lực mới tích lũy được mấy viên Yêu Đan này, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã dùng sạch sẽ, thọ nguyên của yêu ma cũng tiêu hao đi một nửa, nhưng đương nhiên, trả giá cao, tất có hồi báo xứng đáng. Hắn đã đổi lại được một thân lực đạo vô cùng vô tận phảng phất như bộ thân thể này chính là một con sông rộng biển lớn, hùng hậu, tràn đầy.

Thẩm Nghi hơi nắm chặt tay.

Quả nhiên... vẫn là Thối Thể Pháp mang đến biến hóa càng rõ ràng hơn, cũng có thể mang đến cho hắn cảm giác an toàn càng lớn hơn nữa.

"Vẫn phải tranh thủ thêm một chút." Đến đây, hắn dứt khoát xách thi thể của hai con sư tử khổng lồ lên, lại một lần nữa thi triển Tiêu Dao Thừa Phong Quyết.

Sở dĩ Thẩm Nghi phải vội vàng chạy thẳng một đường tới Đình Dương quận như vậy, chỉ vì một nguyên nhân rất đơn giản. Hắn cho rằng, ít nhất là đến thời điểm hiện tại, chuyện bản thân đã đột phá Bão Đan cảnh vẫn chưa được lan truyền ra ngoài, đương nhiên đám yêu ma bên kia cũng không hề hay biết.

Đây là một cơ hội cực kỳ trân quý.

Bởi vì nếu hắn chần chừ một chút, để cho tin tức này bị lan truyền đi, thì đám yêu ma bên kia vốn không phải mấy con súc vật ngu ngốc, chúng nó sẽ lập tức đề cao cảnh giác đối với hắn. Đến lúc ấy, nếu chúng nó không thiết kế phục kích hắn giống như đã làm với Khương Thu Lan thì ít nhất cũng sẽ tụ lại cùng một chỗ, phòng ngừa bị người cuỗm mất nội đan mà bản thân còn chưa hề hay biết.

Mà không thể nghi ngờ, phương hướng chúng có khả năng đi đến để tìm kiếm sự che chở nhất, chính là nơi ở của con Khiếu Nguyệt Yêu Vương kia.

Cho nên, hắn nhất định phải nhân cơ hội đám Yêu Quân này còn chưa kịp phản ứng, đi đến xử lý chúng nó, giết được con nào hay con ấy. ...

Vĩnh An thành, Đình Dương quận.

Trong gian phòng ở nằm phía sau nha môn Trấn Ma ti, Lâm Bạch Vi đang trâm mặc vén tay áo lên, chờ Tiêu di đổi thuốc cho mình.

"Thật không biết ngươi đang nôn nóng cái gì?" Tiêu Sắc Vi nhìn lỗ thủng gân như đã chiếm một nửa phần da thịt trên cánh tay kia, khẽ thở dài nói: "Vất vả lắm sư huynh ngươi mới được nghỉ ngơi một ngày, vậy mà ngươi không thèm ở bên cạnh trò chuyện với hắn."

Trong sân, Du Long Đào nâng chén trà trên tay, ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía chân trời.

Đã rất nhiều năm rồi ông ấy chưa từng được hưởng thụ sự yên tĩnh như ngày hôm nay, dù chỉ là một thoáng ngắn ngủi, nhưng một khi nghĩ đến Thẩm huynh đệ hiện giờ, đang ở trong lãnh địa của yêu ma, rơi vào tình cảnh nguy cơ tứ phía, không hiểu sao trong lòng ông ấy lại sinh ra một chút cảm giác tội lỗi.

Có lẽ phải đợi Đình Dương quận này hoàn toàn an ổn, ông ấy mới có thể chân chính được thả lỏng...

Một lát sau, ông ấy buông chén trà trên tay xuống: "Tiêu di, làm phiên người giúp ta chăm sóc nàng một thời gian.'

"Lại định đi sao?" Tiêu Sắc Vi bất đắc dĩ nhìn lại: "Ta không quản được nàng ấy đâu."

"Cứ ngồi chơi mãi, lại cảm thấy trong lòng không yên." Du Long Đào thở ra một hơi. Ông ấy không đề cập đến Thẩm Nghị, bởi vì ai cũng biết áp lực hiện giờ trong Lâm sư muội đang lớn đến mức nào. Nói đâu xa, chính bản thân ông ấy đã từng trải nghiệm vô số lần loại cảm giác bản thân chỉ biết ngồi một chỗ, nôn nóng chờ đợi, hoàn toàn không giúp được gì như thế này rồi...

Đúng tại thời điểm đó, một vòng huyết khí nồng đậm trực tiếp hạ xuống tiểu viện.

Ba người đồng thời biến sắc.

Ngay lập tức, hai con sư tử mặt xanh cực lớn đã từ trên không trung rơi xuống, đúng lúc chúng nó sắp rơi xuống đất, lại bị thanh niên kia kéo lại.

"... Du Long Đào trơ mắt nhìn Thẩm Nghi ném hai con Yêu Quân vào cửa, sau đó hơi chắp tay với mình, lập tức cất bước đi vào trong phòng.

"Chuyện gì? Nói đi." Thẩm Nghi ngồi xuống trước mặt hai nữ nhân kia, tự rót cho mình một chén trà.

Tiêu Sắc Vi há hốc mồm, vẻ mặt chết lặng nhìn thi thể của hai yêu ma bên ngoài, lại nhìn vê phía màn đêm vừa mới ảm đạm xuống.

"Ta..." Lâm Bạch Vi ngẩng đầu lên, đầu óc rối bời như một mớ bòng bong.
Bình Luận (0)
Comment