Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 323 - Chương 323: Lười Biếng Cũng Cần Người Khác Tới Dạy Sao?

Chương 323: Lười Biếng Cũng Cần Người Khác Tới Dạy Sao? Chương 323: Lười Biếng Cũng Cần Người Khác Tới Dạy Sao?Chương 323: Lười Biếng Cũng Cần Người Khác Tới Dạy Sao?

Cho nên trước khi đi đối phương không để lại lời nói gì, là bởi vì không cần thiết phải nói?

Là ngay từ đầu, hắn đã định trở về trước khi trời tối rồi sao?

Là trong vòng một ngày, đã có ba con Yêu Quân Bão Đan cảnh ở Đình Dương quận chết đi?

"Thẩm huynh đệ, ngươi đây là..." Du Long Đào ngồi xổm ở cửa viện, mờ mịt dùng bàn tay kéo cái bờm trên người một con sư tử.

Ông ấy thật sự không thể hiểu nổi tình huống này.

Hai con Yêu Quân trước mặt đã giằng co cùng ông ấy nhiều năm như vậy, vì sao chúng nó lại dùng loại phương thức này để xuất hiện trước mặt ông ấy chứ?

"Hắn là hiện giờ ta nên làm chút chuyện gì đó?" Du Long Đào trầm tư hồi lâu, cuối cùng mới đứng dậy nhìn về phía thanh niên trong phòng kia.

Thẩm Nghi chợt phát hiện đối phương đang nghiêm túc đặt câu hỏi với mình.

Nhưng ... một vị Trấn Ma đại tướng lại đang hỏi hắn 'mình nên làm chuyện gì?'

"Trấn thủ Đình Dương quận?" Thẩm Nghi có chút không xác định, đáp lại một câu.

Du Long Đào buông thống hai tay xuống, dời tâm mắt về phía thi thể của hai con yêu ma dưới đất, lại nghi hoặc hỏi: "Thế nhưng ta trấn thủ thứ gì bây giờ?”

Nghe vậy, trong đáy mắt Thẩm Nghi chợt xẹt qua một tia nghi hoặc.

Đây là loại tư duy kiểu gì vậy?

Lười biếng khi làm việc cũng cần người khác tới dạy sao?

"Hô." Du Long Đào cũng nhận ra bản thân mình có chút thất thố, vì vậy mới cười cười một tiếng, lại nhẹ nhàng xoa xoa đôi lông mày để che giấu chút ngượng ngùng này.

Nói thật, gánh nặng đã chất lên người mình rất nhiều năm, hiện giờ lại đột ngột được người dỡ xuống, vậy mà ông ấy hoàn toàn không thể cảm giác được thoải mái, ngược lại còn trực tiếp rơi vào hoang mang.

Bởi vì chuyện này xảy ra quá nhanh, thậm chí còn không có thời gian cho người ta phản ứng. "Các ngươi trò chuyện trước, ta đi ra ngoài dạo chơi." Ông ấy bỏ lại một câu, sau đó cất bước đi ra bên ngoài viện, bước trên con đường cái vắng vẻ sạch sẽ, bước chân lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Còn ngươi?" Thẩm Nghi lại lân nữa nhìn về phía Lâm Bạch Vi.

"Ta, ta..." Lâm Bạch Vi cắn môi, đối phương chỉ mất nửa ngày đã có thể giết chết hai con Yêu Quân Bão Đan cảnh.

Nếu dùng chuyện này để so sánh, thì dường như nàng vốn chẳng có vấn đề gì đáng để lãng phí thời gian cả đêm của đối phương.

Nàng lập tức lấy chiếc chuông bạc tinh xảo của mình ra, thật cẩn thận đặt nó lên bàn.

Thật ra chuyện Lâm Bạch Vi muốn nói cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi, nàng đang rất cố gắng để đuổi theo bước chân của thanh niên này, đồng thời cũng muốn đối phương cùng chia sẻ niềm vui ấy với mình.

Thẩm Nghi nhìn chiếc chuông bạc trên bàn, thoáng trầm ngâm một lát, sau đó lập tức lấy một giọt tinh huyết của Thanh Diện Sư Tử từ bên hông ra, tiện tay bỏ vào trong chiếc chuông bạc của đối phương.

Lúc trước, hắn dùng tính mạng của một con hồ yêu sơ cảnh để trao đổi với nàng, lấy hai bản tuyệt học Ngọc Dịch cảnh. Hai bản tuyệt học kia đã làm bạn bên cạnh hắn suốt quá trình trảm giao ma, diệt Đà Long, dùng mãi cho đến lúc thành công tiến vào Ngưng Đan Cảnh.

Chỉ cần nghĩ thoáng qua cũng biết là cuộc trao đổi kia, hắn đã chiếm lợi quá nhiều.

Lúc trước vẫn một mực không đủ khả năng báo đáp lại nàng một chút, tới hiện giờ đã có dư lực, cũng có thể trả lại cho đối phương một phần lợi ích rồi.

Tiêu Sắc Vi có chút ngạc nhiên nhìn sợi tỉnh huyết kia chui vào chiếc chuông bạc của Lâm Bạch Vi.

Tinh huyết của một con Yêu Quân Bão Đan cảnh có ý nghĩa gì? Đó chính là Ngưng Đan pháp tốt nhất, là ít nhất cũng đổi được năm lần tham gia Võ Miếu tẩy luyện trở lên, hoặc là một kiện bảo cụ đủ để trấn áp quận thành.

Đây là công trạng mà rất nhiều năm qua Thanh Châu vẫn chưa tìm được người thứ hai có thể giành lấy.

Nhưng mà... Tiêu Sắc Vi nhìn về phía tiểu cô nương kia với vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Quả nhiên, Lâm Bạch Vi lập tức luống cuống nhìn chằm chằm vào chiếc chuông bạc của mình, vội vàng nói: "Ta không có ý này."

Không đợi nàng tiếp tục giải thíchTa biết." Thẩm Nghi đã chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nói: 'Không cần phải quá mức nôn nóng như vậy."

Một võ phu Ngọc Dịch viên mãn, dù liều mạng thế nào cũng không ảnh hưởng được điều gì.

Đây là lần đầu tiên Lâm Bạch Vi không hy vọng mình hiểu rõ thanh niên này như vậy.

Bởi vì đối phương chỉ nói một nửa câu, nhưng nàng lại lập tức lĩnh hội ra nửa câu còn ẩn giấu đằng sau rồi.

"Còn chuyện gì khác không?" Thẩm Nghi đi đến trước người nàng, nhìn tiểu cô nương này một mực cúi đầu không nói, bỗng nhiên lại đưa tay xoa xoa đầu đối phương: "Đừng cố ý làm chuyện trái với bình thường như vậy."

Dù cảm thấy hành vi một mình đối phương xông thẳng vào Bắc nhai bên kia có chút ngu xuẩn, nhưng hắn vẫn khá là thưởng thức tiểu cô nương tinh quái lúc trước, dù tính mạng được bữa sớm lo bữa tối, cũng muốn góp hai chân mình vào, nàng còn nói cái gì mà "Gọi một tiếng sư phụ, ta giúp ngươi vượt qua ngưỡng cửa sơ cảnh, như thế nào?"

Nếu nàng đã phí hết tâm tư để sống sót, thì nên dùng cái mạng này vào chỗ cần thiết hơn, mà không phải là tranh giành một chút mặt mũi nhất thời, rồi để bản thân đi làm một chuyện ngu ngốc, vô nghĩa như một mực đuổi theo phía sau người bên ngoài như hiện giờ.

"A.' Lâm Bạch Vi như bị sét đánh, cả người cứng ngắc ngồi trên giường, có cảm giác đầu óc mình đang choáng váng.

"Ta đi đây." Thẩm Nghi cất bước đi ra ngoài phòng.

Tiêu Sắc Vi dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương Lâm gia, nhưng rất nhanh, đã lập tức phản ứng lại: "Đã trễ thế này rồi, ngươi còn muốn đi đâu?"

"Trân lão tướng quân bảo ta có rảnh hãy đi Lâm Giang quận một chuyến, nhờ ngươi thay ta tạm biệt Du tướng quân.'

Thẩm Nghi nhớ đến đoạn đối thoại lúc trước hắn từng nghe được từ chỗ hai con sư tử kia. Nói gì thì nói, hắn cũng là Trấn Ma đại tướng của Lâm Giang quận, đã đến lúc nên trở về thăm Trần lão gia tử một lần rồi.

Mãi cho đến khi thanh niên kia đã hóa thành một cơn gió mát trực tiếp biến mất trong sân, Tiêu Sắc Vi mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, lại phát hiện Lâm Bạch Vi vẫn còn ngây ngốc ngồi ở mép giường, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười hỏi: "Còn đổi thuốc không?” "Có cóI" Tiểu cô nương ấy gật mạnh đầu.
Bình Luận (0)
Comment