Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 324 - Chương 324: Làm Phiên Ngươi Nhanh Hơn Một Chút... Thời Gian Không Còn Nhiều!

Chương 324: Làm Phiên Ngươi Nhanh Hơn Một Chút... Thời Gian Không Còn Nhiều! Chương 324: Làm Phiên Ngươi Nhanh Hơn Một Chút... Thời Gian Không Còn Nhiều!Chương 324: Làm Phiên Ngươi Nhanh Hơn Một Chút... Thời Gian Không Còn Nhiều!

Bên ngoài Thanh Châu, núi non trùng điệp.

Giữa những đoạn sơn mạch chập trùng kia là vô số những loài chim bay cá nhảy.

Có hai bóng người đang bước chậm trong rừng, trên người bọn họ đều mặc áo giáp vảy cá, người bên trái mặt trắng không râu, có một cái vòi voi rủ xuống đến bụng, còn người bên phải lông tóc tàn tạ, chính là một con lang yêu thoạt nhìn có chút già nua gầy gò.

Hai người này đi đến phía trước một cái thác nước nhìn qua bình thường không có gì kỳ lạ.

Lang yêu đứng vững bước chân, tượng yêu đứng phía sau lưng nó, lập tức lạnh nhạt nói: "Khiếu Nguyệt Yêu Vương tới chơi, kính xin tiểu Yêu Vương bước ra gặp mặt."

Lời nói vang lên, nhưng trong núi chỉ ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chim kêu, còn lại đều lặng im, không tiếng động.

Khiếu Nguyệt Yêu Vương cũng không vội vàng nôn nóng, ngược lại còn vô cùng kiên nhẫn chắp tay chờ đợi.

Tới cuối cùng, thác nước bên kia chậm rãi tách ra, để lộ một cái hang đá bóng loáng ướt át bên trong. Một con ngưu ma cao lớn đang ngồi ngay ngắn trong đó, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách to lớn.

Nó hờ hững nhìn ra bên ngoài, trong đôi mắt giống như chiếc chuông đồng đang ẩn giấu một tia kiêng kị: "Rất thú vị, ngươi lại tới tìm ta đúng vào thời điểm bản vương đang dưỡng thương, mà đây lại là lần đầu tiên hai chúng ta gặp mặt. Ta thực sự rất muốn biết ngươi đang định làm gì?"

Lang yêu già nua bật cười lắc đầu, sau đó dứt khoát đi vào bên trong hang động.

So với tiểu Yêu Vương, thân hình của nó thấp bé hơn không biết bao nhiêu lần, nó tùy ý ngồi xuống trên bệ đá, mở lời nói: "Tiểu Yêu Vương không cần phải lo lắng, lần này bản vương đến đây cũng không định làm gì, chỉ đơn thuần muốn nhắc nhở ngươi một câu.”

"Nhắc nhở cái gì?" Ngưu ma quan sát nó.

"Nhắc nhở ngươi một câu, bởi vì chuyện lần này, bổn vương đã hao tổn một viên đại tướng, lại để trấn an lão Long của Dương Xuân giang, ta còn phải đưa ra bảo dược vô cùng trân quý của mình tới, dùng thứ đó để bồi thường cho cái chết của ba huynh đệ nhà nó."

Khiếu Nguyệt Yêu Vương khẽ nhếch môi, để lộ ra hàm răng ố vàng bên trong: "Ta biết ngươi muốn chứng minh bản thân không yếu hơn Khương Thu Lan, nhưng ngươi đã thử rất nhiều lần rồi, mà lân nào cũng phải nhờ bản vương dùng tính mạng của thuộc hạ tới gách vác trách nhiệm thay ngươi.'

Lời này vừa nói ra, ngưu ma đã chậm rãi híp mắt lại, trong giọng nói có thêm mấy phần nghiền ngẫm: "Lão già kia, ngươi đang trách ta?"

Nó biết đối phương vẫn luôn yên lặng trả giá rất nhiều, nhưng tuyệt đối không thể tiếp thu loại chất vấn như vậy.

"Hỗn xược!" Vẻ mặt tượng yêu lóe lên một tia lạnh lẽo, bỗng nhiên nó tiến về phía trước một bước.

Con chó già đang thoi thóp thở dưới chân ngưu ma, lập tức mở mắt, lạnh lùng nhìn sang tượng yêu, cất tiếng nói khàn khàn: "Lui về cho ta."

Khiếu Nguyệt Yêu Vương vươn tay, cắt ngang ánh mắt của hai người bọn chúng: "Tiểu Yêu Vương hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn khuyên ngươi một câu, cảnh giới tăng lên cũng là một bộ phận thực lực của ngươi, không cần thiết phải chơi công bằng với nữ nhân kia."

Mắt thấy con sói già này đã chịu thua xuống nước, thái độ của ngưu ma mới hòa hoãn đi đôi chút: "Đợi thương thế của ta khỏi hẳn, đột phá cũng chỉ là chuyện một bước qua cửa mà thôi. Đến lúc ấy, ta sẽ thay ngươi trừ đi mối họa lớn tâm phúc này. Chuyện xong rồi, bản vương cũng không động đến một mẫu ba phần đất này của ngươi, ta chỉ cân Thanh Châu."

Trên thực tế, Khiếu Nguyệt chỉ đang lo lắng, sau khi Khương Thu Lan đột phá, bản thân sẽ nghênh đón đòn phản công của toàn bộ Thanh Châu.

Loại yêu ma già nua như nó đã sớm mất đi dã tâm, chỉ cầu an ổn.

Nghe nói ngay cả nữ nhân của mình, nó cũng không có tâm tư đi quản...

"Vậy làm phiền tiểu Yêu Vương." Trong mắt Khiếu Nguyệt Yêu Vương tràn đầy mệt mỏi, sau khi nhận được lời hứa hẹn của ngưu ma, dường như nó cũng nhẹ nhõm thở được một hơi, lại tiếp tục nói: "Đã như vậy, bản vương sẽ đưa lên một phần tạ lễ nho nhỏ. Mắt thấy vị huynh đệ này không sống nổi, mà hắn cũng coi như một người đồng tộc với ta, cứ để ta đưa hắn về dùng tinh huyết nuôi dưỡng, giữa cho hắn một cái mạng.

Nghe vậy, mí mắt cẩu yêu khẽ nhảy lên, hình như có chút kiêng kị. Tiểu Yêu Vương có chút do dự khi nghe được điều này, nó đưa mắt nhìn bộ thân thể máu thịt mơ hồ đã Huyền Băng Thất Sát kiếm ý đả thương của tên thuộc hạ, lại nghĩ đến trước kia, đối phương một đường hộ tống mình đến Thanh Châu này, luôn trung thành tuyệt đối, chưa bao giờ có nửa câu oán hận... Đến cuối cùng, tuy nó cảm thấy rất mất mặt nhưng vẫn không đành lòng bỏ mặc con cẩu yêu kia, đành phải nói: "Đa tạ."

"Yêu Vương!" Lão cẩu giãy giụa đứng lên.

"Không cần phải lo lắng cho bản vương, cứ dưỡng thương cho tốt đi." Tiểu Yêu Vương thở dài một tiếng, sau đó lạnh lùng nói.

Lúc này, tượng yêu mới tiến lên phía trước, đưa tay đỡ lấy con cẩu yêu kia, cẩu yêu dùng sức nắm chặt thanh trường thương trong tay, nhưng cũng đành phải bất đắc dĩ nghe lệnh.

Khiếu Nguyệt đứng dậy rời khỏi cái hang động ấy, trước khi trực tiếp rời đi, còn quay đầu lại nhìn nó một cái thật sâu: "Làm phiền ngươi nhanh hơn một chút... Thời gian không còn nhiều."

Ngưu ma lại một lần nữa lộ vẻ mặt lạnh như băng đứng lên: "Đừng có mài mòn chút hảo cảm vốn không còn sót lại quá nhiều của bổn vương đối với ngươi."

Mãi cho đến khi ba bóng người kia đã dân dần đi xa, nó mới nhắm mắt lại, thác nước rộng lớn cũng từ từ đóng kín.

Một lúc sau, trên tảng đá bên ngoài thác nước, một nha đầu nhỏ nhắn xinh xắn chậm rãi để lộ thân hình.

Vào giờ phút này, nỗi lòng vốn yên lặng suốt mấy trăm năm của A Thiên, rốt cục cũng nổi lên một tâng gợn sóng kịch liệt.

Trên khuôn mặt non tơ mịn màng của bà ấy cũng không khỏi xuất hiện vẻ khẩn trương. Bởi vì dù bản thân có nằm mơ, bà ấy cũng không dám tưởng tượng, giờ phút này cơ hội lại dễ dàng xuất hiện trước mắt mình như thế.
Bình Luận (0)
Comment