Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 325 - Chương 325: Thật Ra Lần Này Ta Đến Đây Cũng Là Có Việc!!!

Chương 325: Thật Ra Lần Này Ta Đến Đây Cũng Là Có Việc!!! Chương 325: Thật Ra Lần Này Ta Đến Đây Cũng Là Có Việc!!!Chương 325: Thật Ra Lần Này Ta Đến Đây Cũng Là Có Việc!!!

Thậm chí tình huống này còn khiến tâm trạng của A Thiên thoáng trở nên hoảng hốt trong chốc lát.

Tiểu Yêu Vương bị trọng thương...

Có lẽ đây là một lần thu hoạch lớn nhất trong nhiều năm qua của tróc yêu nhân ở Thanh Châu.

Bà ấy cố gắng khống chế tâm trạng của mình, đầu ngón tay nhanh chóng kết động pháp quyết, từng luồng khí tức nhanh chóng tràn lan ra ngoài, rồi trực tiếp hội tụ vào lòng bàn tay bà ấy.

Mãi cho đến khi nó ngưng kết thành một ngọn lửa không ngừng nhảy múa.

A Thiên lập tức dẫn khí tức vào trong chuông, sau đó xoay người lại vận khởi Quy Tức Quyết và Huyễn Hình Pháp, lặng yên biến mất tại chỗ.

Phủ Trấn Ma tướng quân Lâm Giang quận, Thanh Châu.

Trân Càn Khôn nhìn bức thư vừa được chuyển từ Thanh Châu thành đến, bên trên là chữ viết của Khương Thu Lan.

Dựa theo nội dung bên trên ghi lại thì ở thời điểm hiện tại, vị Trấn Ma đại tướng kia của lão đã đến Lâm Giang quận được vài ngày rồi.

Nhưng mà người đâu...

Liễu Ngọc Tuyền lúng túng đứng bên cạnh, nhìn lão gia tử với tóc hoa râm trên đầu, cứ cách một đoạn thời gian lại lấy phong thư này ra xem, sau đó sẽ thở dài một hơi theo thường lệ.

Lão mở miệng trấn an đối phương: "Có thể là trên đường ngài ấy có việc làm chậm trễ."

Trân Càn Khôn cất lá thư kia đi, bình tĩnh nói: "Người trẻ tuổi đều bận rộn, đây là chuyện rất bình thường, thật ra lão phu cũng không quan tâm lắm."

Theo lý mà nói, đối phương đã đến kinh thành tiến hành Võ Miếu tẩy luyện, thì hẳn là hiện tại đã đạt đến cảnh giới Ngưng Đan viên mãn rồi, đang tiến vào giai đoạn Bão Đan Uẩn Thần, làm sao lão có thể không sốt ruột đây?

Lão gia tử chỉ cho rằng hương hỏa nguyện lực của quận này dùng trên người mình là có chút lãng phí. Ròng rã hơn 800 tuổi, lão vẫn chưa thể thúc đẩy Thần Thai đột phá được cửa ải thứ ba, hóa thành một vị Âm Thần chân chính. Nếu đổi lại là Thẩm Nghị, khẳng định là hắn có thể vận dụng luồng hương hỏa nguyện lực ấy, để chúng phát huy ra tác dụng tốt hơn.

Hiện tại, chỉ cần chờ đối phương đi tới, làm quen một chút với thế cục của Lâm Giang quận, là bộ xương già này của lão cũng nên lui xuống rồi.

"Trân tướng quân, Thẩm tướng quân đến rồi." Đột nhiên, hai vị giáo úy bước nhanh tới, ôm quyền bẩm báo.

Nghe vậy, cuối cùng Liễu Ngọc Tuyên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đưa mắt nhìn lão gia tử Trân Càn Khôn vừa rồi còn nói mình không sao cả, nhanh chóng đứng dậy, vội vàng sải bước đi ra chính đường.

Ai, đúng là lão tướng quân đã cảm thấy có chút lực bất tòng tâm rồi, nếu không, ngài đâu có không vội vàng như thế?

Chỉ hy vọng sau khi Thẩm tướng quân đến, có thể nhanh chóng tiếp quản chuyện nơi này, khiến lão gia tử được nghỉ ngơi yên ổn một phen.

Trong cái sân nhỏ bên ngoài đình viện phía trước, Trân Càn Khôn đưa mắt nhìn thanh niên tuấn tú mặc bộ giáp đen lạnh lẽo đang đứng trước mặt mình, không hiểu sao lại cảm thấy mình càng xem càng hài lòng với đối phương.

Hơn nữa, loại cảm giác ở thời điểm hiện tại đã khác với lúc trước. Có lẽ vì hai người đã gặp nhau được hai - ba lần, đối phương cũng không còn xa lạ với lão như trước, nên trong mắt lại có thêm một chút chờ mong.

Dù không biết thanh niên này đang chờ mong cái gì, nhưng Trần Càn Khôn cũng không phải hạng người keo kiệt, chỉ cần là thứ mà Lâm Giang quận có thể lấy ra, lão tuyệt đối sẽ không keo kiệt. Suy cho cùng, về sau này, chúng cũng là đồ vật của đối phương mà?

"Thẩm Nghi bái kiến lão tướng quân." Thẩm Nghi chắp tay ra hiệu.

"Chớ có dùng tư thế cấp dưới để đối diện với ta như vậy, hiện giờ ngươi cũng là đại tướng ở nơi đây rồi." Trân Càn Khôn lắc đầu, không thể không nói dù mối quan hệ giữa hai người vẫn có chút xa lạ, nhưng từ Thiên Tướng tùy tùng đi đến Trấn Ma đại tướng, thái độ của hắn đối với lão vẫn chưa bao giờ thay đổi.

"Mau vào." Lão xoay người dẫn đối phương vào ngôi bên trong, hơi có chút cảm khái nói: "Ngươi là người dứt khoát, không có việc thì không lên Tam Bảo điện, chỉ sợ đây là lần đầu tiên, ngươi rút ra một chút thời gian để đặc biệt đến thăm lão phu."

Liễu Ngọc Tuyền đứng bên cạnh hai người, trong lòng âm thầm bật cười.

Đâu chỉ là lân đầu hắn đến thăm Trần tướng quân, ngay cả cái Lâm Giang quận này, Thẩm tướng quân cũng chưa ghé qua mấy lần. Thẩm Nghi thoáng trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn là nhẹ giọng nói: "Thật ra lân này ta đến đây cũng là có việc."

Động tác của Trân Càn Khôn hơi chậm lại, lão thở dài nói: "Nói thật, ở cái Thanh Châu này, lão phu còn chưa gặp được người nào mà bận rộn hơn ngươi. Được rồi, mau nói đi, Thẩm tướng quân có chuyện gì cân dùng đến bộ xương già này của ta?"

"Giao Long ở Dương Xuân giang." Thẩm Nghi trực tiếp kể lại tin tức mình đã lấy được từ chỗ Thanh Diện Sư Tử.

Ngay trong nháy mắt khi hắn nói ra câu chuyện này, sắc mặt Trân Càn Khôn và Liễu Ngọc Tuyền đều trở nên khó coi.

"Khiếu Nguyệt Yêu Vương muốn giúp lão Giao Long kia đột phá?" Đột nhiên giọng nói lão gia tử trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Phải biết rằng, vất vả lắm, lão mới bước vào cửa ải thứ hai của Bão Đan cảnh, cũng miễn cưỡng có thể ứng phó được con lão giao kia. Nếu đối phương lại đột phá thêm lân nữa, chỉ sợ trong toàn bộ đám đại tướng của Thanh Châu này cũng chỉ có Du Long Đào và Khương Thu Lan mới có thể đối phó được.

Nhưng Du tướng quân vốn đang bận bịu đến mức chỉ hận không thể phân thân ra, Khương Thu Lan lại không giỏi giao thủ với yêu ma trong sông nước.

Theo bản năng, trong đầu Trần Càn Khôn lập tức nảy ra ý định truyền tin cho Tổng binh, nhưng không hổ là lão tướng nhiều năm, thoáng cái lão đã có phản ứng lại rồi: "Có phải là Yêu Vương đang ôm mưu đồ, muốn mượn tay lão phu truyền tin, tới kiềm chế Tổng binh ở Dương Xuân giang?"

Đúng là Âm Thần của Võ Tiên cường hãn, nhưng Dương Xuân giang sông cao sóng cả, há có thể ứng phó dễ dàng như vậy?

Nếu ngày nào lão Giao Long còn ở lại trong đó không chịu chui ra, có nghĩa là ngày ấy Âm Thần của Tổng binh sẽ phải ở lại bên bờ sông phòng thủ?
Bình Luận (0)
Comment