Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 326 - Chương 326: Bảo Nàng Ấy Mau Tới Cứu Lão Phu!!!

Chương 326: Bảo Nàng Ấy Mau Tới Cứu Lão Phu!!! Chương 326: Bảo Nàng Ấy Mau Tới Cứu Lão Phu!!!Chương 326: Bảo Nàng Ấy Mau Tới Cứu Lão Phu!!!

"Ngài..." Liễu Ngọc Tuyền bất đắc dĩ há miệng muốn nói gì đó.

Thẩm tướng quân đã nói rõ ràng như vậy rồi, trong nội bộ yêu ma có một con Bạch Lộc chết đi, nên bọn chúng muốn bắt Thanh Châu bên này phải trả lại một cái mạng. Mà trong nhóm Trấn Ma đại tướng của Thanh Châu thì Trân lão gia tử tuổi già sức yếu, thực lực cũng không tính là xuất chúng, đương nhiên sẽ là lựa chọn dễ dàng đắc thủ nhất.

Người ta muốn lấy mạng ngài, vậy mà ngài còn lo lắng cho người khác?

Liễu Ngọc Tuyền càng nghĩ trong lòng càng không yên, cuối cùng cũng không nhịn được lập tức mở miệng khuyên nhủ: "Ý của Thẩm tướng quân là để ngài tạm lánh mũi nhọn."

Thẩm Nghi trâm mặc nhìn về phía đối phương, ơ hay... từ lúc nào hắn lại có ý này rồi?

Trân Càn Khôn chú ý tới biến hóa trên vẻ mặt của hắn, bình thản nói: "Cứ nói đi đừng ngại, không cần phải để ý gì cả"

Thẩm Nghi nghe vậy, cũng không khách khí nữa, lập tức đứng lên nói: "Xin lão gia tử đi tới tọa trấn ở bờ sông, nếu có thể, hãy cố gắng phô trương một chút."

Lời này vừa nói ra, hai người còn lại đồng thời rơi vào trâm mặc.

Không hổ là một người có xuất thân tróc yêu nhân, loại thủ đoạn làm việc này quá quen thuộc.

"Ta hiểu rồi, ngươi muốn xác định vị trí của Giao Long, miễn cho nó không tìm thấy lão phu, sau đó từ nơi này chạy ra gây họa cho một phương khác?" Trân Càn Khôn sắp xếp chọn lọc từ ngữ sao cho uyển chuyển nhất có thể, lão thật sự không muốn dùng từ mồi câu để hình dung chính mình.

"Nhưng ngay cả khi ngài dùng Trần tướng quân đến câu lão Giao Long kia đi ra, thì sau khi thành công rồi, sẽ giải quyết nó như thế nào?” Liễu Ngọc Tuyền vô thức mở miệng hỏi, nhưng lời còn chưa dứt, đã phát hiện lão tướng quân lạnh lùng liếc nhìn mình một cái, khiến lão không nhịn được lập tức ngậm miệng nín thinh, trong lòng thực sự không biết mình đã nói sai chỗ nào rồi.

Trân Càn Khôn thoáng điều chỉnh hô hấp một phen. Đến cuối cùng lão cũng biết sự mong đợi trong mắt thanh niên kia rốt cuộc là cái gì rồi... Hắn muốn mạng của lão già này đây.

Nói thật, dù lườm Liễu Ngọc Tuyền kia một cái, nhưng chính bản thân lão cũng rất muốn biết đáp án của câu hỏi kia, lão gia tử lập tức tò mò nhìn về phía thanh niên trước mặt.

Thẩm Nghi bình tĩnh nói: "Chuyện còn lại cứ giao cho ta là được."

"Hít!" Liễu Ngọc Tuyên dùng sức gãi đầu.

Cảm giác quen thuộc này lập tức ùa vào trong lòng lão, khiến lão có cảm giác mình lại một lần nữa trở vê thời điểm một tháng trước, khi đến Bách Vân huyện đi chém giết hồ yêu với đối phương.

Đối phương cũng bày ra vẻ mặt như vậy, cũng cất giọng giống hệt lúc này, sau đó bình tĩnh lột sạch con hồ ly kia.

Nhưng ... địch nhân bọn họ đang phải đối mặt hiện giờ, vốn không phải con hồ yêu Ngưng Đan viên mãn lúc trước, mà là một lão Giao Long Bão Đan cảnh, đã vậy, chiến trường còn là ngay phía trước Dương Xuân giang, nơi đối phương đã sinh sống suốt mấy ngàn năm rồi...

"Lão phu hiểu rồi." Trân Càn Khôn gật đầu, lập tức nghiêm túc nói: "Quả nhiên ngươi vẫn muốn mạng của lão phu."

Không đợi Thẩm Nghi nói chuyện, lão gia tử chợt bật cười tiêu sái: "Theo ta được biết, hình như Thẩm tướng quân vẫn chưa từng làm cho người ta thất vọng."

Đúng là ở thời điểm hiện tại, bọ nhọ cũng không có biện pháp gì tốt hơn. Vì vậy, lão gia tử lập tức đứng dậy nói: "Vấn đề duy nhất ở đây, chính là lão phu thật sự không hiểu phải làm như thế nào mới được tính là phô trương, để ta chuẩn bị thêm một chút nhé.

Thẩm Nghi khẽ gật đầu nói: "Vậy thì ta không quấy rầy lão tướng quân nữa."

Hắn cũng không am hiểu loại chuyện này, không đưa ra được kiến nghị gì cho đối phương. Nhưng lão gia tử dễ dàng đồng ý như vậy, thật sự khiến Thẩm Nghi có chút ngoài ý muốn, không ngờ hình tượng của hắn ở trong lòng lão tướng quân lại đáng tin cậy đến thế.

Hắn bước nhanh ra khỏi phòng.

Vừa đi được vài chục bước, chợt nghe sau lưng truyền đến một âm thanh rất nhỏ: "Mau truyền tin cho Khương Thu Lan, bảo nàng ấy mau tới cứu lão phu."

Thẩm Nghi: "..." Dương Xuân giang với những gợn sóng lăn tăn, yên lặng mà bao la hùng vĩ.

Ở trước mặt nơi này, nhân lực chợt lộ ra vẻ nhỏ bé vô cùng.

Từng luồng khói bếp bay lên tản ra mùi thịt nông đậm.

Có rất nhiều nồi thịt hâm thật to được đặt ngay bên bờ sông, một cái nối tiếp một cái, một mực kéo dài mãi cho đến cuối tâm mắt...

Nói thật, nhóm Thiên Tướng giáo úy khoác trên mình bộ y phục màu đen với những đường hoa văn hình đám mây, hoặc là bận chiếc áo choàng thêu hình Hung Lang trên lưng, còn chưa bao giờ được chấp hành một mệnh lệnh như vậy.

Tuy chấp hành nhiệm vụ ở nơi này không được uống rượu, nhưng bọn họ cũng chẳng cần phải làm gì khác, chỉ cần há miệng ăn thịt là được.

Về phần nguồn gốc của thịt...

Ở thời điểm hiện tại, có ba cái đầu Giao Long đang bị treo lên cao, trong khi thân thể dài trăm trượng của chúng nó lại nằm thườn thượt trên bờ sông. Dù mấy con này đã chết được một thời gian, nhưng vẫn có thể duy trì được dáng vẻ khi còn sống, không xuất hiện dấu hiệu hư thối gì.

Có mấy vị giáo úy hơi có chút hiểu chút về nấu ăn, đang dùng bảo đao lóc thịt Giao Long, lại dùng lửa lớn ninh nhừ, sau đó rắc lên trên một chút muối tinh, cố gắng hết mức để biến phân thịt trên người mấy con Giao Long này trở thành món ăn ngon, phù hợp với khẩu vị của mọi người.

Lão tướng quân mặc giáp đen ngồi ở vị trí đầu tiên, trước mặt lãi là một cái bàn nhỏ. Ánh mắt lão cực kỳ bình tĩnh, đang không nhanh không chậm rót cho mình nửa bát rượu, khẽ uống một ngụm, trong khi hai con ngươi hờ hững vẫn đang nhìn chăm chú vào mặt sông trước mắt.

Dù bị âm thanh vang dội của những con sóng ngoài kia ập thẳng vào tai, cũng không thể làm biểu cảm trên mặt lão rung động.

Dưới khí thế không giận tự uy đó, ngay cả Dương Xuân giang cũng lộ vẻ kém hơn vài phần.

Trấn Ma tuần giang!

Nhóm giáo úy Lâm Giang quận vừa nhai nuốt thịt Giao Long vừa hướng ánh mắt kính sợ nhìn về phía lão gia tử.

Người ta đều nói Trần lão tướng quân đã già, nhưng ai có thể nghĩ đến, một con mãnh hổ già yếu cũng có cơn phẫn nộ còn sót lại trong lòng. Ở thời điểm đôi mắt hổ kia mở ra, ngài ấy vẫn là vị Trấn Ma đại tướng uy chấn Lâm Giang quận!
Bình Luận (0)
Comment