Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 327 - Chương 327: Việc Đối Phương Cần Làm, Không Phải Là Thứ Gã Nên Nghỉ Ngờ!!

Chương 327: Việc Đối Phương Cần Làm, Không Phải Là Thứ Gã Nên Nghỉ Ngờ!! Chương 327: Việc Đối Phương Cần Làm, Không Phải Là Thứ Gã Nên Nghỉ Ngờ!!Chương 327: Việc Đối Phương Cần Làm, Không Phải Là Thứ Gã Nên Nghỉ Ngờ!!

Hai tháng trước, Giao tộc Dương Xuân giang dám ngang nhiên trồi lên mặt nước, đi gây họa cho nhân gian.

Thì ngày hôm nay, Trần lão tướng quân trực tiếp biểu diễn thủ đoạn của Trấn Ma tỉ ở ngay trước mặt chúng nó, khiến cho đám súc sinh này biết ngang ngược thì phải trả giá như thế nào.

Ăn thịt này, uống máu này!

Dùng thanh thuần thiết đại kích này, ép cho đám Thủy tộc không thể ngẩng đầu lên được.

Trân Càn Khôn muốn vươn tay xoa mảnh da mặt đã trở nên cứng ngắc của mình, nhưng cảm nhận được những ánh mắt nóng bỏng sau lưng, cuối cùng lão đã bỏ đi ý nghĩ ấy.

Đám người trẻ tuổi này đi theo lão đã bao nhiêu năm vẫn chưa có lần nào được hãnh diện như vậy...

Phải biết rằng, giữa những vị Trấn Ma đại tướng cũng có sự khác biệt.

Ví dụ như Ngọc Sơn quận, dưới lực chấn nhiếp của Khương Thu Lan, gần như không có một con yêu ma nào đến dám xâm chiếm, bởi vậy, ngay cả khi nàng đã rời khỏi đó mấy tháng rồi, nhưng bầu không khí trong quận thành vẫn gió êm sóng lặng.

Nói cách khác, nhóm Thiên Tướng giáo úy dưới trướng nàng chỉ cần làm tốt công việc tuần tra cơ bản nhất là được, trong khi đám tiểu tử dưới tay lão lại luôn sống trong cảm giác áp bách to lớn, cả ngày đều bị yêu ma áp chế, gân như một khắc cũng không thể thư giãn nổi.

Vất vả lắm, bọn họ mới được hưởng thụ bầu không khí tương tự, không nên làm bọn họ mất hứng.

"Chỉ là..." Trân Càn Khôn vẫn đang nhìn chằm chằm vào mặt sông tĩnh lặng phía xa, lại không nhịn được âm thầm thở dài một tiếng.

Nếu thật sự để mặc cho lão Giao Long kia đột phá thêm lần nữa, đến lúc ấy, thực lực của nó hoàn toàn có thể sánh ngay với võ phu Bão Đan cảnh đã đột phá cửa ải thứ ba, lại là chiến đấu trên địa bàn của đối phương, thì đừng nói là lão, dù Khương Thu Lan đến nơi này, cũng không thể chém giết nổi. Lúc trước, lão bảo Liễu Ngọc Tuyền truyền tin đi chỉ là một lời nói đùa, nhưng trên thực tế, lão lại thực sự hi vọng có thể mượn thanh kiếm lợi hại nhất Thanh Châu này đi đến nơi đây trợ trận, ít nhất cũng có thể một lần nữa đuổi cho lão Giao Long kia phải trốn về dưới nước, chớ để Lâm Giang quận biến thành thảm cảnh sinh linh đồ thán...

Về phần vì sao lão lại đồng ý với kế hoạch của Thẩm Nghị, thì ngoại trừ một chút tình riêng là bản thân lão thực sự rất thưởng thức người trẻ tuổi này, còn nguyện ý cùng đối phương làm lớn một trận, cũng bởi vì trong lòng lão cho rằng, bản thân là Trấn Ma đại tướng, nào có đạo lý một mực lẩn trốn trong quận thành, đẩy bách tính lê dân vốn nên được mình che chở, đi ra bên ngoài chết thay?

Giờ phút này, ở trong thôn xóm nhỏ phía xa, có mấy người cũng đang vây quanh một cái bàn. Trên thực tế, nhóm thôn dân đã sớm bị di chuyển đi nơi khác, chỉ còn lại duy nhất hai người không chịu rời đi.

Quả phụ thật cẩn thận lấy thịt Giao Long từ trong nồi ra, sau đó đặt lên trên bàn, đồng thời cũng đưa ánh mắt đầy kính sợ nhìn về phía thanh niên mặc giáp đen áo chòang đỏ đang ngôi bên cạnh.

Cách xa mấy tháng, đối phương vẫn đeo cái vỏ đao màu đen có hoa văn màu vàng kia bên hông, trên khuôn mặt tuấn tú đã bớt đi vài phần lạnh lùng sát phạt, nhưng áp lực mà hắn mang đến cho người ta lại vượt xa lúc trước, có cảm giác như bản thân hắn đã tàn sát quá nhiều, nên sát ý mới thu hết vào bên trong...

Tên điên không còn bộ dáng lôi thôi như trước, thoạt nhìn gã chỉ là một thanh niên thanh tú bình thường mà thôi. Gã lấy rượu cất trong nhà ra, cung kính rót đây chén cho hai vị trước mặt.

Phương Hằng không có tâm tư uống rượu, vẻ mặt đầy rẫy lo lắng, nhưng chỉ trầm mặc đi theo bên cạnh người kia. Trải qua rất nhiều lần tiếp xúc, cuối cùng gã cũng học được cách giữ yên tĩnh ở trước mặt Thẩm Nghi.

Việc đối phương cần làm, không phải là thứ gã nên nghi ngờ.

Thẩm Nghi nhắm mắt lại, đang chìm vào nội thị.

Chỉ thấy Đạo Chủng vốn tồn tại bên trong Thôn Thiên nội đan ở khí hải, đã lớn mạnh lên, không ngừng phát ra một mảnh ánh sáng màu đỏ tươi nhàn nhạt, nhưng chung quanh lại tràn ngập một mảnh sương trắng nồng đậm.

Từ sau khi hắn tới Lâm Giang quận, dường như luồng hương hỏa nguyện lực này càng trở nên dư thừa. Kỳ quái...

Dù thật sự có người xây dựng miếu thay hắn, nhưng hắn mới xuyên qua được bao lâu đâu, làm sao hương hỏa nguyện lực có thể dồi dào như thế?

Bởi vì chính bản thân hắn cũng không nhớ nổi, rốt cuộc là mình đã từng làm ra chuyện gì đáng để cho người ta cung phụng, thờ cúng như vậy?

Được rồi, nghĩ nhiều như vậy để làm gì?

Lúc trước, Thẩm Nghi đã có tâm tư đồng thời uẩn dưỡng cả Đạo Anh lẫn Âm Thần, thì vừa vặn lúc này đang có thời gian, hắn cứ dứt khoát thử một lần đi.

Hắn lập tức mở giao diện ra, nhìn hơn chín ngàn năm thọ nguyên còn lại, lập tức suy diễn Thôn Thiên Đan Phệ, chỉ khác là lần này hắn không dựa vào tu vi Yêu Đan, mà chuyển toàn bộ lực chú ý về phía hương hỏa nguyện lực.

[ Năm thứ nhất, ngươi bắt đầu thử chôn Thần Chủng xuống... ]

Trong phút chốc, mảnh sương mù màu trắng vốn đang theo bản năng hướng tới gần thanh niên lại đột nhiên bị khí hải tham lam của hắn hút thẳng vào bên trong.

Nhìn tình hình như vậy, rốt cuộc Thẩm Nghi cũng hiểu vì sao người ta lại nói Âm Thần là con đường tắt rồi.

Bởi vì đi theo con đường này, bản thân hắn vốn không cần phải vất vả vả đi thu thập bất cứ món gì, chỉ cần ngồi ở nơi đây, hương hỏa nguyện lực sẽ từ bốn phương tám hướng ào ào lao đến.

Đại khái là đã có một lần kinh nghiệm, bởi vậy lần thôi diễn này cứ một đường tiến triển vững vàng, không xuất hiện bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào.

[ Năm thứ chín trăm ba mươi hai, ngươi thành công ngưng tụ Thần Chủng... ]

Đến đây, mảnh sương mù màu trắng không thể thấy được bằng mắt thường đã trở nên mỏng manh, thay vào đó, một điểm sáng màu trắng cũng đang chậm rãi rung động, hòa lẫn cùng Đạo Chủng màu đỏ tươi bên trong nội đan.

Đơn giản như vậy đã thành công rồi?

Thẩm Nghi bưng chén rượu lên, nhằm che giấu vẻ mặt đầy kinh ngạc của mình.
Bình Luận (0)
Comment