Chương 330: Thẩm Nghỉ Chiến Giao Long (2)!
Chương 330: Thẩm Nghỉ Chiến Giao Long (2)!Chương 330: Thẩm Nghỉ Chiến Giao Long (2)!
Đứng trước cái đuôi khồng lồ của Giao Long, thân hình Thẩm Nghi có vẻ nhỏ bé vô cùng. Theo tình huống bình thường, hắn nên là phía bị địch nhân đập nát, bị đè xuống dưới đất, ai ngờ lại tạo thành cục diện giằng co trên không trung?
Một con Giao Long với thân thể che phủ cửu thiên, lấp kín mặt trời, đấu sức cùng một nhân loại có thân hình cực kỳ bình thường, nhưng phía thanh niên kia chẳng hề xuất ra bất cứ chiêu thức võ học gì cao thâm, càng không có những đòn thế ngoạn mục, làm người ta lóa mắt.
Thẩm Nghi chỉ dùng hành động đơn giản mà thô bạo như vậy, lại có thể vững vàng võ cho công kích kinh người của lão giao ma kia phải quay trở lại!
Dựa theo quá trình chiến đấu với con Giao Long già này, Thẩm Nghi đã đại khái biết được lực đạo hiện giờ của mình đang nằm ở cấp độ nào rồi, hẳn là hơn đám yêu ma đỉnh cấp nhất trong Bão Đan cảnh này một chút.
Được, vậy thì có thể bắt đầu rồi.
Hắn vung tay, vẩy hết vết máu còn dính bên trên đi, lại một lân nữa đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
"Đây là thứ quái vật gì vậy?" Một đòn toàn lực quãy đuôi của lão Giao Long lại bị một tên võ phu cứng rắn ép trở về, trong lòng nó thực sự kinh hãi đến khó có thể nói được lên lời. Nó chưa bao giờ có ý khinh thường mấy tên Trấn Ma đại tướng của Thanh Châu, dù cảnh giới hiện giờ của nó có đột phá, thì trên bờ vẫn còn cao thủ cấp bậc Khương Thu Lan, Du Long Đào.
Huống chi bên trên bọn họ lại có vị Võ Tiên Tổng binh của Thanh Châu kia.
Vì vậy, nó chỉ muốn giết chết Trần Càn Khôn, để trả lại món bảo dược đã được Yêu Vương đưa tới, sau khi chuyện này kết thúc, nó sẽ lập tức quay về Dương Xuân giang, tiếp tục ở lì dưới đó.
Nhưng ngay cả Âm Thần biến hóa khó lường hay là Huyền Băng Thất Sát kiếm ý mạnh đến quá đáng, cũng kém xa một màn trước mắt, tình huống này thực sự làm nó trở nên mờ mịt, khó có thể lý giải được rồi.
Bởi vì thanh niên này chẳng những có bản lĩnh đủ để tranh đoạt quyền khống chế Dương Xuân giang với nó, hắn còn có lực lượng thân thể vô cùng kinh người, thậm chí trên người đối phương còn tràn ra một loại khí tức huyết mạch tương tự như nó.
Tuyệt đối là quỷ dị đến cực điểm rồi. Lão Giao Long cúi đầu nhìn về phía Trân Càn Khôn đang đứng bên bờ sông, rồi lập tức trầm mặc đưa mắt nhìn chằm chằm vào bóng người mặc giáp đen trên bầu trời.
Có thể sống sót dưới mí mắt của Tổng binh Thanh Châu nhiều năm như vậy, dù rất nhiều huynh đệ đã bỏ mình, nó vẫn chưa từng trở nên quá mức kích động mà đánh mất đi lý trí, chính vì trong lòng luôn ẩn chứa một tia tín niệm, một loại ẩn nhẫn...
Bởi vậy... Yêu Vương là cái rắm, có bản lĩnh thì đến Dương Xuân giang này tìm nó đòi bảo dược đi.
Nghĩ tới đây, thân hình to lớn của Giao Long chậm rãi chui vào trong nước.
Đột nhiên, đôi đồng tử dọc trong mắt nó lập tức co rút lại. Bởi vì chỉ một thoáng không chú ý đến mà bóng người mặc giáp đen, chân đạp cơn sóng kia lại trực tiếp biến mất trong tâm mắt của nó rồi.
Ngay sau đó, trên trán lão Giao Long lại truyên đến một cơn đau đớn.
Thẩm Nghi tiện tay rút thanh thuần thiết đại kích ra, thân hình hắn vun vút lao xuống trong cơn sóng máu phun trào.
Chỉ trong nháy mắt, một đòn tiên thối đã quất mạnh vào cằm Giao Long.
Chịu ảnh hưởng bởi lực đạo mãnh liệt như vậy, cái đầu giao khổng lô như một ngọn núi nhỏ bỗng nhiên ngửa về phía sau.
Nhưng nhiêu đó còn chưa kết thúc, hai tay Thẩm Nghi cầm chặt cây đại kích, hung hăng đâm thẳng lưỡi đao hình trăng non vào cổ đối phương.
Xuy lạp!
Dưới sự trợ giúp của thanh quang, thanh thuần thiết đại kích mang theo xu thế như chẻ tre, trực tiếp vạch xuống, một đường rạch thẳng từ cổ Giao Long kéo dài đến tận phần bụng!
Từng vũng máu đặc tuỳ ý chảy xuôi, nhuộm đỏ cả Dương Xuân giang bên dưới.
Vừa chém xong một đòn nghiêm trọng, hắn lập tức buông tay ra, đá một cước vào phần đuôi của đại kích, biến thanh binh khí với tạo hình cực kỳ bá đạo này thành một mũi tên rời dây cung, âm âm xuyên qua thân thể Giao Long.
Đã bao giờ lão Giao Long được nếm trải cơn đau đớn khủng khiếp như vậy?
Dưới cảm giác kích thích bùng phát lên từ cơn đau đớn vì bị xé rách này, hai con ngươi của nó cũng xuất hiện một mảnh hung quang.
Nó hung hăng mở miệng cắn xuống phía dưới bụng, nơi tên địch nhân khó chơi kia vẫn còn hiển hiện, nhưng thân hình của thanh niên kia lại một lần nữa biến mất. Ở thời điểm xuất hiện trở lại, Thẩm Nghi đã đi đến sau lưng nó, vươn tay tiếp được thanh thuần thiết đại kích, đột ngột đập thẳng xuống lưng nói
"Ngang!" Hứng trọn một đòn với lực đạo vô cùng khủng bố nọ, thân thể cao lớn của lão Giao Long lập tức mất đi khống chế, đập thẳng xuống mặt sông, làm dấy lên một cơn sóng lớn đến dọa người.
Thân thể nó điên cuồng run rẩy, chỉ còn cách điều động nước trong con sông lớn kia cuồn cuộn dâng trào, đập về phía thanh niên kia.
Có kinh nghiệm lúc trước, lần này lão Giao Long cũng không cho rằng mình có thể tạo thành thương tổn gì đối với vị Trấn Ma đại tướng này, nó chỉ muốn mượn nước sông che giấu để nhân cơ hội này, lập tức trở về đáy nước.
Nhưng cơn sóng lớn mãnh liệt kia đánh tới, lại trực tiếp xoay tròn giống như một con Thủy Long vững vàng nâng Thẩm Nghi lên không trung.
Hắn đứng yên tại chỗ, trên tay cầm đại kích, đôi mắt bình tĩnh quan sát mặt sông.
Chỉ chốc lát sau, phía trên Dương Xuân giang đã xuất hiện một cơn cuồng phong lạnh lẽo, cơn gió thổi quét đến, kéo theo phía sau là vô số những giọt mưa phùn nhỏ như lông trâu rơi xuống.
Chứng kiến cảnh tượng này, đột nhiên lão Giao Long lại có cảm giác toàn thân mình ớn lạnh, thậm chí còn có cảm giác Yêu Đan trong cơ thể mình cũng bị đóng băng.
Nước mưa rơi xuống thân thể nó, lập tức làm tan rã những chiếc vảy đen vốn đang bao phủ chặt chẽ toàn thân Giao Long, tốc độ tan rã cực nhanh, dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Trong lòng nó bắt đầu dâng lên một loại cảm giác sợ hãi nông đậm.
Nỗi sợ hãi này không chỉ đến từ cơn đau đớn âm ỉ trên người, còn đến từ cảnh tượng vô cùng quen thuộc trước mắt.