Chương 331: Ngươi Thật Sự Là Hà Thần Hả?
Chương 331: Ngươi Thật Sự Là Hà Thần Hả?Chương 331: Ngươi Thật Sự Là Hà Thần Hả?
Đúng vậy, cảnh tượng này rất quen thuộc.
Bởi vì mỗi một loại thủ đoạn đối phương sử dụng, nó đều đã gặp qua rồi.
Từ thanh quang của Khổng Tước cốc, tới khống thủy của Giao tộc, còn có Âm Phong Sát Vũ của Thanh Diện Sư Tử! Chúng đều là những môn thần thông tiếng tăm lừng lẫy trong giới yêu ma, vậy mà giờ phút này lại trực tiếp hội tụ trên người một tên võ phu nhân loại?
"Tên ma đầu nhà ngươi!" Lão Giao Long phát ra một tiếng rít gào thê lương.
Phải đối mặt với 'Sát Vũ" phô thiên cái địa này, nó tuyệt đối không dám duy trì nguyên hình khổng lồ của mình nữa, chỉ có thể hiển hóa ra thân người muốn chạy trốn.
Tiếng gào thét bén nhọn kia cứ một mực vang vọng khắp bờ sông.
Vô số sai dịch Trấn Ma ti đều sững sờ đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng người mặc giáp đen đang đứng thẳng phía chân trời.
Hô phong hoán vũ, tụ thủy thành Long.
Hắn đạp chân lên con sóng cao cao kia mà đến, lại lặng lẽ đứng ở nơi đó, khiến cho đám Thủy tộc trong Dương Xuân giang này không dám sinh ra một chút tâm tư phản kháng nào.
Trong thôn xóm xa xa, quả phụ dẫn theo người điên đứng dậy, trừng to mắt, quan sát động tĩnh doạ người trên mặt sông, trong miệng khẽ thì thâm: "Hà Thần..."
Thật ra lúc trước, nàng cũng chỉ tùy tiện dùng cây thước đi tới đo đạc một chút mà thôi, làm sao... làm sao lại thực sự đo ra một vị Hà Thần chân chính rồi?
Chẳng trách ngài lại muốn các thôn dân ăn tươi nuốt sống máu thịt của hà yêu, thì ra đó là sự trừng phạt sau khi thứ hàng giả kia dám mạo phạm uy nghiêm của ngài...
Trước mắt bao nhiêu người, thanh niên mặc áo giáp kia nhẹ nhàng ném cây đại kích trong tay về phía bờ sông, khiến nó vững vàng cắm xuống bên cạnh Trần Càn Khôn lão gia tử.
Ngay sau đó, Thẩm Nghi trực tiếp hóa thành một cơn gió mát tùy tiện lướt qua.
Vậy mà đúng vào khoảnh khắc lão Giao Long sắp biến thành hình người, chui thẳng xuống nước, thanh trường đao trong tay hắn đã vung lên, hệt như một đường mực đậm đà, chém cái đầu giao dữ tợn kia xuống!
Lấy Giao Đan, đoạt tinh huyết. [ Chém giết Giao Long Bão Đan cảnh, tổng thọ chín ngàn hai trăm năm, thọ nguyên còn thừa hai ngàn sáu trăm năm, hấp thu xong ]
Đợi cho đến khi Thẩm Nghi đã làm xong hết thảy những chuyện này, thậm chí con Giao Long nọ còn chưa kịp hiện nguyên hình, đã bị hắn nhẹ nhàng đập thẳng xuống bờ sông.
Mãi đến khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người vẫn còn chìm đắm trong hoảng hốt, chưa thể lấy lại tinh thân.
"Làm phiền lão tướng quân rồi." Thẩm Nghi bình thản trở về bên cạnh hai người Trần Càn Khôn, ném cái đầu Giao Long qua bên cạnh, một lần nữa nhìn nó biến trở lại kích cỡ khổng lồ như một ngọn núi nhỏ.
Không thể không nói, biểu hiện của Trần lão gia tử cũng không tệ lắm, đúng là lão Giao Long này không di cư đi nơi khác, đã tiết kiệm cho hắn không ít thời gian.
Viên Giao Đan này cực kỳ dồi dào no đủ, hẳn là tu vi ẩn chứa trong đó cũng không kém hơn Thanh Sư huynh đệ.
"A?" Đấn tận lúc ấy, Trân Càn Khôn và Liễu Ngọc Tuyền mới sực tỉnh, cả hai lập tức đưa mắt nhìn nhau.
Lão gia tử thật sự không biết, vừa mới đánh nhau lão đã bị đối phương thu mất vũ khí, thì rốt cuộc là "làm phiền" ở phương diện nào?
"Lão phu có một vấn đề, không biết có nên nói ra hay không?" Đột nhiên Trần Càn Khôn chau mày, có chút chân chờ nói: "Ngươi thật sự là Hà Thần hả?”
Thẩm Nghi trâm mặc nhìn sang, trên mặt lộ vẻ kỳ quái.
Trân Càn Khôn khẽ cắn môi, lại dùng sức vỗ võ trán mình.
Lão đã là tu sĩ Bão Đan cảnh rồi, vậy mà còn có thể hỏi ra một câu ngu xuẩn như một người dân bình thường...
Chủ yếu là cảnh tượng trước mắt này quá mức khó tin, thực sự không tìm ra cách nào khác để giải thích.
Đừng nói là lão không thể lý giải được, ngay cả lúc trước, lời rít gào đây tuyệt vọng của lão Giao Long "Tên ma đầu này", cũng cho thấy rằng đám yêu ma kia cũng không thể lý giải nổi.
Liễu Ngọc Tuyên vô cùng thấu hiểu tâm trạng của lão gia tử lúc này, so với đối phương, lão lại có thể điều chỉnh tâm tư nhanh hơn một chút. Dù sao cảnh tượng tương tự, lão cũng được cảm thụ qua một lần rồi.
Chỉ đơn giản là đổi hô yêu thành Giao Long thôi.
Chỉ đơn giản là...
Bỗng nhiên Liễu Ngọc Tuyền lại rất muốn giáng cho mình một cái bạt tai. Hồ yêu Ngưng Đan viên mãn và Giao Long Bão Đan viên mãn, đó là hai tồn tại có thể tùy tiện thay thế cho nhau sao?
"Tóm lại... Giao Long đã chết rôi?" Trân Càn Khôn buông bàn tay xuống, trong mắt vẫn mang theo vài phần hoang mang, mơ màng hỏi.
Chỉ trong vòng năm ngày, vậy mà mối đại họa tâm phúc vốn quấy nhiễu lão suốt sáu trăm năm qua, lại đột ngột nằm một đống trên bờ rồi?
Có phải tình huống này cho thấy rằng, rốt cuộc lão cũng có thể thư giãn bản thân một chút?
Mùi máu tươi nồng nặc, lan tràn khắp phố lớn ngõ nhỏ trong huyện thành.
Bởi vì thi thể của lão Giao Long quá mức khổng lồ, mà thân thể lại cứng rắn đến mức dùng đao bổ rìu đục cũng không thể làm tổn thương đến nó mảy may...
Nói đâu xa, ngay cả vị Thiên Tướng tùy tùng Ngưng Đan viên mãn là Liễu Ngọc Tuyền cũng ra tay thử một phen rồi, nhưng sau đó, lão chợt phát hiện ngay cả một miếng vảy trên người Giao Long, mình cũng không kéo nổi.
Đến cuối cùng, bọn họ chỉ có thể nhờ Trần lão tướng quân phụ trách chia thi thể con Giao Long kia thành những miếng thịt có kích cỡ bằng cái xe ngựa, sau đó bắt đầu vận chuyển theo thứ tự, quay về quận thành.
Lúc trước, trong Dương Xuân giang truyên ra động tĩnh kinh khủng như vậy, lại cộng thêm tiếng Long ngâm bén nhọn cao vút tận trời xanh, ngay cả khi đang ở trong thành, cách thật xa chiến trường, người ta cũng cảm thấy hãi hùng như long trời lở đất.
Biến cố ấy đã sớm làm cho đám dân chúng trong thành bàng hoàng, hoảng hốt, ai nấy đều âm thầm phỏng đoán là các vị lão gia của Trấn Ma Ti đã làm kinh động đến Long Vương trong sông rồi, chỉ sợ lân này cả Lâm Giang quận bọn họ sẽ bị ăn sạch sẽI
Ai ngờ động tĩnh kia chẳng duy trì được bao lâu.
Chỉ trong nửa ngày, từng khối máu thịt khổng lồ lại được người ta vận chuyển, lướt đi ngang qua trước mắt bọn họ, một đường chạy thẳng ra ngoài thành.