Chương 332: Người Ta Nói Là Thẩm Nghi!
Chương 332: Người Ta Nói Là Thẩm Nghi!Chương 332: Người Ta Nói Là Thẩm Nghi!
Mãi cho đến khi cái đầu Giao Long to như ngọn núi kia bị ai đó treo cao giữa không trung, khiến cho toàn bộ con đường đều bị bao phủ trong bóng tối...
Cái đầu Giao Long vẫn còn nhe răng nanh dữ tợn, chỉ có đôi mắt u ám kia là ẩn chứa vài phân kinh sợ mà thôi.
Đứng trước cảnh tượng quá đỗi khó tin này, dù nhìn một cái sẽ khiến tâm can run rẩy, nhưng dân chúng huyện thành vẫn không nhịn được, hơi thò cái đầu ra khỏi khe cửa, càng nhìn càng sợ, mà càng sợ lại càng kích thích.
Không biết từ nơi nào lại đột nhiên lan truyên một câu nói. Đó là Long Vương của Dương Xuân giang này đã tạo ra sát nghiệt lớn lao, chọc giận trời cao, khiến cho Hà Thần thay đổi chiếc áo bào màu đen quý giá, mặc áo giáp lên người, trên tay nâng chỉ dụ của Thiên Đình đạp sóng tiến đến, trên mây còn có Lôi Công Vũ Bà (ông sét bà mưa) trợ trận, hô phong hoán vũ, cùng đến tiêu diệt kẻ này!
Đương nhiên, làm sao Thiên Tướng tùy tùng của Ngọc Sơn quận có thể tin được mấy lời ngu xuẩn như vậy?
Gã lập tức kéo dây cương, dùng ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm vào lão Giao Long kia, âm thầm suy nghĩ, không biết từ khi nào Trần lão gia tử lại có bản lãnh cao cường như vậy rồi? Vì vậy gã mới theo bản năng nói: "Chẳng lẽ cảnh giới của Trần tướng quân lại có tiến triển?"
Trong thùng xe phía sau lưng gã, một vị cô nương mặc giáp đen vừa lẳng lặng vén rèm lên, cũng đưa mắt nhìn chằm chằm vào cái đầu Giao Long kia.
Nếu thật sự có tiến triển, lão gia tử sẽ không truyền tin cho Ngọc Sơn quận ngay khi gặp chuyện như vậy.
Khương Thu Lan đi xuống xe ngựa, chỉ trong nháy mắt, sự xuất hiện của nàng đã làm cho rất nhiều sai dịch của Trấn Ma T¡ phải dừng bước, Liễu Ngọc Tuyên đang phụ trách vận chuyển thủ cấp của con Giao Long vội vàng tiến lên nghênh đón, tỏ vẻ áy náy nói: "Khương đại nhân, sớm biết như vậy đã không làm phiền ngài rồi."
Sớm biết như vậy?
Khương Thu Lan thoáng liếc mắt nhìn qua, ánh mắt rơi xuống miệng vết thương với đầy những đường rạn nứt trên mảnh xương trán của Giao Long.
Miệng vết thương này có vẻ rất tương xứng với thanh thuần thiết đại kích của Trần Càn Khôn, nhưng tu vi không đúng. Với thực lực của Trần tướng quân, làm sao có thể phá vỡ phần cứng rắn nhất trên người một con yêu ma Bão Đan viên mãn được?
Nhưng Du sư huynh và Khương Nguyên Hóa đều không thể mượn dùng vũ khí của đối phương.
Ý niệm tới đây, Khương Thu Lan chợt thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt hỏi: "Hắn đâu?"
"Trần tướng quân vẫn đang nghỉ ngơi." Liễu Ngọc Tuyền bất đắc dĩ đáp lại, người giết chết Giao Long thì ngay cả một chút hô hấp cũng không hỗn loạn, ngược lại lão gia tử phụ trách cắt thi thể lại mệt mỏi đến thở hồng hộc không thôi.
Khương Thu Lan lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Người ta nói là Thẩm Nghi."
Liễu Ngọc Tuyên nghe vậy, trong lòng có chút sửng sốt. Phải biết rằng, bức mật thư kia là do ông ấy tự tay chuyển đi, bởi vì vội vàng, chỉ đủ thời gian nói sơ qua về tình huống nguy cấp, mà không có đề cập đến sự tôn tại của Thẩm tướng quân: "Làm sao ngài biết..."
"Đoán." Khương Thu Lan không nghĩ ra ở Thanh Châu này còn ai có được thực lực lớn đến trình độ này nữa, nhưng phát sinh một chuyện quái lạ như thế, cứ quy hết cho Thẩm Nghi tuyệt đối sẽ không sai.
Xét cho cùng, sau khi đối phương đi từ Bách Vân huyện tới Thanh Châu, mấy loại chuyện quái lạ này cứ đột nhiên phát sinh nhiêu hơn một chút.
Đột nhiên Liễu Ngọc Tuyền kịp thời phản ứng lại, dù tính tình của Khương đại nhân khá lạnh nhạt, nhưng ít nhất là đối với ai, nàng cũng giữ tư thái có lễ. Nhưng trong câu hỏi vừa rồi, nàng lại trực tiếp cắt giảm cả tên người muốn hỏi?
Rõ ràng nàng và Thẩm tướng quân chỉ đi cùng nhau một chuyến lên kinh thành, vậy mà mối quan hệ giữa hai người đã trở nên quen thuộc đến mức này rồi sao?
"Thẩm tướng quân chém giết Giao Long xong, còn đang đi lùng bắt dư nghiệt." Nói đến đây, Liễu Ngọc Tuyền chợt lộ vẻ cảm khái.
Phải biết rằng, trên bờ mới là khu vực do Đại Càn triều quản lý, mà thời gian Thủy tộc tồn tại ở bên trong Dương Xuân giang kia còn lâu hơn thời gian Đại Càn triều thành lập, đại bộ phận yêu ma trong đó cả đời này còn chưa từng lên bờ.
Bởi vậy mới nói, hành động của Thẩm tướng quân lần này đâu phải là trấn thủ một quận? Đây rõ ràng là đang mở rộng lãnh thổ cho Đại Càn triều mà.
"Đa tạ, ta đã biết." Khương Thu Lan khẽ gật đầu, sau đó cất bước đi về phía bờ sông bên ngoài huyện thành. Sông lớn cuồn cuộn không thôi, rất nhanh đã cọ rửa sạch sẽ một tâng màu đỏ sậm nổi lên trên bề mặt.
Thẩm Nghi nhảy từ trong nước ra ngoài, nhanh chóng trở lại bên trong thôn xóm, trong mắt ẩn chứa vài phần thất vọng.
Có lẽ do hành động lúc trước quá mức thuận lợi, mới khiến hắn sinh ra ảo giác khắp nơi đều là yêu ma, mãi cho đến khi bản thân thật sự xuống nước tìm kiếm mới phát hiện, nếu không có khí tức truy tung trợ giúp, hành động này cũng không khác gì đang mò kim đáy biển.
"Nếu lão phu là yêu ma của Dương Xuân giang...' Trần Càn Khôn vừa nói được một nửa, chợt phát hiện ánh mắt thanh niên bên kia lóe sáng, tỏ vẻ cực kỳ hứng thú nhìn lại.
"Ta nói là nếu... Đám yêu ma bên kia cũng không phải lũ ngu xuẩn, một khi phát hiện ra tình huống không thích hợp, chúng sẽ biết đường chạy trốn." Lão gia tử lau mồ hôi nói, hoàn toàn không biết đối phương lấy phần nhiệt tình này từ đâu ra.
Gió êm sóng lặng, quận huyện yên ổn, rõ ràng đây là tình huống không thể tốt hơn được rồi, làm sao Thẩm Nghi kia lại không vui vẻ cho lắm?
"Hiện giờ thủ hạ của Khiếu Nguyệt Yêu Vương chỉ còn mười lăm con Yêu Quân Bão Đan cảnh." Trân Càn Khôn lộ vẻ nhẹ nhõm.
Thanh Châu có mười ba vị Trấn Ma đại tướng, còn có ba vị kim linh tróc yêu nhân, nếu xét về số lượng cường giả, thì bọn họ đã vượt qua đám yêu ma bên kia rồi.
"Mười hai con." Thẩm Nghi thở dài nói.
Trần Càn Khôn hơi ngẩn người, chẳng lẽ vị Thẩm tướng quân này đến muộn một chút là bởi vì đã thuận đường giải quyết ba con khác rồi?
Loại chuyện này, tuyệt đối là làm người nghe mà kinh sợ.
Nhưng... lão thực sự không biết, chuyện này thì có cái gì đáng để thở dài đâu?