Chương 333: Ta Cảm Thấy Ngài Đang Muốn Ăn Đòn Rồi!!!
Chương 333: Ta Cảm Thấy Ngài Đang Muốn Ăn Đòn Rồi!!!Chương 333: Ta Cảm Thấy Ngài Đang Muốn Ăn Đòn Rồi!!!
Nếu tình huống đúng như những gì đối phương vừa nói, thì đây tuyệt đối không chỉ là vấn đề bên phía địch nhân thiếu đi vài con Yêu Quân, mà là tình thế triệt để nghịch chuyển rồi, Khiếu Nguyệt sẽ không dám đi tới xâm chiếm Thanh Châu nữa, những Đại Yêu còn lại kia đều sẽ lui điI
Hiện giờ, chỉ còn lại Khương Thu Lan và tiểu Yêu Vương cùng nhau đánh cờ... Không đúng, còn phải thêm Thẩm Nghi này vào nữal
Trước khi một vị nào đó trong nhóm này đột phá, Thanh Châu sẽ nghênh đón khoảng thời gian yên ổn mà suốt mấy trăm năm vừa qua chưa từng có.
"Lão phu chưa bao giờ nghĩ đến một ngày, lại có người xuất hiện từ giữa hư không, dùng sức một mình giải quyết yêu họa ở Thanh Châu, để cho đám lão già chúng ta trở nên rảnh rỗi, không có việc gì để làm." Trân Càn Khôn nhìn chằm chằm mặt sông với vẻ cảm khái vạn phần: "Đa tạ."
Nói xong, lão chợt thu hồi ánh mắt, tiếp tục hỏi: "Tiếp theo ngươi định làm gì?"
Thẩm Nghi nhẹ nhàng đặt tay lên vỏ đao bên hông, đáp lời: "Vốn định để ngài thay ta đưa tin đến những quận thành còn lại, hỏi xem bên ấy có tin tức của những con yêu ma khác hay không.'
Nghe vậy, Trần Càn Khôn lại trâm mặc một hồi lâu.
Từ trước đến nay, đều là lão gửi tin cầu viện cho Ngọc Sơn quận, không ngờ Lâm Giang quận cũng có một ngày còn dư lực đi giúp đỡ những quận thành còn lại, hơn nữa còn là một lần muốn đi viện trợ cho mười một quận xung quanh.
Chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy kích động không chịu nổi rồi.
Chỉ là...
"Lão phu có một vấn đề không biết có nên nói ra hay không."
"Ta không phải Hà Thần."
"Lão phu không muốn hỏi chuyện này." Trần Càn Khôn xoa xoa mi tâm, tiếp tục nói: "Ta chỉ cảm thấy ngươi vẫn luôn bận rộn như vậy, tinh thân một mực căng như dây đàn, không biết có xảy ra vấn đề gì hay không? Ngươi có thể cân nhắc một chút đến chuyện lập một gia đình hay không? Đi tìm một nữ nhân hợp ý, nàng cũng có thể an ủi ngươi một phen.'
Nói đến đây, lão lập tức quay đầu lại, hào hứng nói: "Trong lòng ngươi đã có người nào thích hợp hay chưa? Lão phu đang rảnh rỗi, có thể giúp ngươi quan sát một phen. Ngươi cảm thấy nha đầu Thu Lan kia thế nào? Dù nàng hơi lạnh nhạt một chút, cũng không biết quan tâm người khác, nhưng tuyệt đối là nữ tử xinh đẹp nhất Thanh Châu ta.
"Ta cảm thấy ngài đang muốn ăn đòn rồi."
Thẩm Nghi liếc lão một cái rồi chậm rãi xoay người.
Cùng thời điểm này, cô nương mặc giáp đen trên người, với tư thế hiên ngang đang trâm mặc đứng bên ngoài thôn xóm.
Trân Càn Khôn dùng sức ho khan hai tiếng, cũng không quay đầu lại, chỉ tiếp tục mở miệng nói thêm: "Cho nên mới nói con người tuyệt đối không thể rảnh rỗi được, lão phu sẽ lập tức đi viết thư ngay."
Nói xong, lão vội vàng bước nhanh vê một hướng khác.
Không hổ là tu sĩ Bão Đan cảnh, đến tâm tuổi này rồi vẫn có thể bước nhanh như gió, chỉ qua mấy hơi thở đã không còn bóng dáng rồi.
Vẻ mặt Khương Thu Lan vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có hàng chân mày là mơ hồ nhíu lại.
Dù lão tướng quân có vẻ hơi vụng về, ngốc nghếch trên con đường tu hành, thực lực không cao, nhưng cũng chính vì như thế, lão lại càng cẩn thận hơn so với những vị Trấn Ma đại tướng khác, tuyệt đối không vì một chút sơ sẩy nhất thời, mà khiến cho Thanh Châu này xuất hiện tình huống hỗn loạn gì đó.
Mà xét cho cùng, loại chuyện nhờ viện trợ từ một đồng sự trẻ tuổi này, nếu nói ra ngoài, sẽ có chút mất mặt, nhưng chỉ cần đối phương cảm thấy tình huống đã vượt quá khả năng khống chế của mình, ví dụ như lão cảm ứng được yêu ma ở Thanh Phong sơn lúc trước, dù con yêu ma kia không làm cái gì cả, lão vẫn lập tức gửi thư nhờ tróc yêu nhân truyền tin đến Ngọc Sơn quận.
Nhưng giờ phút này, lão lại có thể nói ra mấy lời hoang đường, mê sảng đến mức đó... xem ra là tự tin mười phần rồi.
Nghĩ đến đây, Khương Thu Lan lại đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghi. Thật rõ ràng, lực lượng khiến cho lão tướng quân tự tin như vậy, đều đến từ phía hắn.
Cô nương ấy khẽ nhếch khóe môi: "Ta rất ngạc nhiên, rốt cuộc là lão tướng quân đã nhìn thấy cái gì, mới có thể thả lỏng nỗi lo lắng và sự cẩn thận trong lòng mình như vậy?”
"Ta cảm thấy ngài rất cẩn thận." Thẩm Nghi chăm chú nhìn về phía Trân Càn Khôn rời đi, trong lòng không khỏi có chút bội phục bản lĩnh mở to mắt nhưng giả vờ không nhìn thấy của đối phương.
"Thật ra cũng không cần phải để Trần tướng quân đi truyền tin." Khương Thu Lan chậm rãi đến gần hắn: "Ta vốn định đến Dương Xuân giang giải quyết xong chuyện này sẽ đi tìm ngươi."
Thẩm Nghi nghi hoặc ngoái đầu lại: 'Hả?"
"Khoảng bảy - tám ngày trước, đột nhiên mấy con yêu ma nổi danh trong phạm vi Thanh Châu bắt đầu bỏ chạy."
Giọng nói của Khương Thu Lan có mang theo vài phần nghi hoặc: "Chuyện này có liên quan đến ngươi sao?"
Lần trước khi chia tay, nàng cho rằng Thẩm Nghi đang cần Yêu Đan, lại trùng hợp cảnh giới của mình đã tiến vào bình cảnh, ngồi im một chỗ cũng vô dụng, mới dự định đi hỏi mấy vị Trấn Ma đại tướng ở quận khác xem bên ấy có tung tích của yêu ma hay không, nhưng lời hồi âm mà nàng nhận được lại nhất trí đến lạ thường.
Bởi vì ai nấy đều tỏ vẻ đám yêu ma vốn luôn tàn phá bừa bãi ở mười hai quận, đều biến mất vô tung chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi vừa rồi.
Chỉ có duy nhất một kẻ đủ sức làm được việc này, chính là Khiếu Nguyệt Yêu Vương. Dường như lão Yêu Vương kia đang cố ý thả cho Trấn Ma ti và tróc yêu nhân một đợt nghỉ phép, để bọn họ có thể bớt chút thời gian đi nghỉ ngơi thật tốt một phen...
Thẩm Nghi cụp mắt xuống trầm ngâm một lát, mới lắc đầu nói: "Không liên quan gì đến ta"
Thời gian không khớp.
Bởi mốc thời gian nàng vừa nhắc đến, chính là thời điểm hắn mới giết Thanh Diện Sư Tử và thỏ yêu xong, trừ phi Du tướng quân cũng tu luyện Tiêu Dao Thừa Phong Quyết đạt đến trình độ viên mãn, sau đó toàn lực chạy đi báo tin cho Yêu Vương, nếu không, làm sao mà đám yêu ma kia lại kịp phản ứng nhanh như vậy?