Chương 334: Ta Muốn Đi Theo Ngươi Một Đoạn Thời Gian!!!
Chương 334: Ta Muốn Đi Theo Ngươi Một Đoạn Thời Gian!!!Chương 334: Ta Muốn Đi Theo Ngươi Một Đoạn Thời Gian!!!
"Trong lòng ta có chút không thoải mái." Dường như Khương Thu Lan đã quen thổ lộ suy nghĩ chân thật của mình ở trước mặt Thẩm Nghi rồi: "Dựa theo lệ cũ của chúng nó, một khi tiểu Yêu Vương bị thương, chúng nó tuyệt đối sẽ không để Trấn Ma ti có cơ hội rút tay ra, nhưng hiện giờ lại khác, thậm chí chúng nó còn bố trí lão Giao Long đi tập kích Trần tướng quân..."
Nếu không có Thẩm Nghị, đại khái là chuyện này có thể thành công rồi.
Sau đó, Trấn Ma tỉ sẽ triệt để bị chọc giận.
Mà điểm nghi hoặc của Khương Thu Lan cũng nằm chính tại chỗ này.
Không rõ Khiếu Nguyệt rút yêu ma đi, sau đó chọc giận Trấn Ma ti là có mục đích gì? Nhưng hẳn là không đến mức muốn dụ dỗ Khương Nguyên Hóa đi ra bên ngoài đâu.
Khiếu Nguyệt Yêu Vương và Tổng binh đã giằng co nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nó còn không biết trong mắt người này ngoại trừ Thanh Châu ra, hết thảy những thứ khác đều có thể nhẫn nhịn được?
Thẩm Nghi nhíu mày. Hắn mới giết đến con thứ năm, yêu ma bên kia đã bắt đầu rút lui rồi.
Đây tuyệt đối không phải tin tức tốt lành gì. Bởi vì khi chúng nó tập trung lại, tự nhiên sẽ phát hiện ra bên phía mình đã thiếu đi mấy vị Yêu Quân Bão Đan cảnh, dù chúng nó không biết là hắn làm, cũng có thể suy đoán ra ở bên trong Thanh Châu đã có một loại năng lực nào đó có thể lặng yên không một tiếng động, đi tới ám sát chúng nó rồi.
Đáng tiếc, chỉ cần có đủ Yêu Đan và thọ nguyên là Tiên Yêu Cửu Thuế và Thôn Thiên Đan Phệ của hắn đều có tiềm lực trực tiếp đột phá đến cảnh giới tiếp theo.
Dựa theo tính toán lúc trước của Thẩm Nghị, hẳn là số lượng Yêu Quân dưới trướng Khiếu Nguyệt Yêu Vương đã thừa đủ để hắn tiêu xài rồi, mà lấy thực lực của hắn hiện giờ, chỉ cân có đầy đủ tin tức, thì gần như đi ám sát mấy con Yêu Quân bên kia, sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.
Cho nên loại tình huống này phát sinh, thực sự làm hắn có chút khó chịu.
Khương Thu Lan thu biểu cảm trên gương mặt Thẩm Nghi vào đáy mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ mím chặt lại, quả nhiên, không phải là một mình nàng cảm thấy tình huống này cực kỳ không thích hợp. Nàng lắng lặng nói: "Ta muốn đi theo ngươi một đoạn thời gian."
Lần trước, nàng chỉ tán gẫu với đối phương vài câu, không hiểu sao cảnh giới lại có tiến triển...
Thẩm Nghi thu lại tâm thần, thoáng suy tư một lát là hiểu được tâm tư của nữ nhân này, hắn có chút cạn lời, nói: "Ta đã nói rồi, ngươi có đổi cái cọc gỗ ngồi ở đó cũng mang đến hiệu quả tương tự-"
Đây là cảnh giới mắc kẹt rồi, nàng bắt đầu trở nên tuyệt vọng nên bất cứ chuyện gì cũng muốn đi thử một phen đây mà.
"Dù sao ta cũng không có việc gì để làm." Khóe môi Khương Thu Lan khẽ cong lên, tạo thành một đường cong càng thêm rõ ràng hơn lúc trước: "Có Thẩm tướng quân ở đây, ngay cả Trân tướng quân cũng không cần tới ta hỗ trợ, thì nếu ta đoán không sai, lúc trước ngươi nói mình đã tiêu diệt ba con Yêu Quân, hẳn là Yêu Quân thuộc Đình Dương quận, có phải hay không?”
"Ngươi rất lợi hại." Giọng nói của nàng đã bớt đi một chút lạnh nhạt, nhiều thêm một chút thanh thúy dễ nghe.
"Coi như cũng được." Thẩm Nghi luôn cảm thấy đoạn đối thoại này đã từng phát sinh ở đâu đó rồi...
Nhưng thôi, nàng muốn đi theo thì cứ theo đi. Trùng hợp là bây giờ hắn cũng không có chuyện gì để làm.
Từ khi lên làm tróc yêu nhân, đây là lần đầu tiên Thẩm Nghi rơi vào tình cảnh lúng túng, không có yêu để giết.
Hắn xoay người đi đến chỗ ở của quả phụ và người điên. Hai người ấy đã sớm dọn dẹp ra một gian phòng sạch sẽ rồi.
Trong viện, Trần lão gia tử đang cầm bút trên tay, nhưng trong đầu vẫn rơi vào trạng thái suy nghĩ, không biết nên viết bức thư này như thế nào, mới có thể biểu lộ ra cảm xúc vô cùng lạnh nhạt, nhưng vẫn đủ để làm mất vị tướng quân quận khác cảm thấy hâm mộ mình?
Mãi cho đến khi vị cô nương mặc giáp đen, chắp tay đứng sau lưng lão, bình tĩnh nhìn lão viết thư, lạnh nhạt hỏi một câu: "Lại có phần của ta ư?"
Trân Càn Khôn mới ho khan hai tiếng, lúng túng vò lá thư chuẩn bị gửi đến Ngọc Sơn quận.
Phương Hằng cung kính đứng dậy hành lễ, trong lòng âm thâm bật cười, đúng là ở Thanh Châu này, ai ai cũng sợ sư tỷ của gã.
Cửa phòng đóng chặt, Thẩm Nghi đang ở trong phòng, nhưng không có nghỉ ngơi, hắn lại lấy viên Yêu Đan của lão Giao Long từ bên trong chiếc chuông bạc ra.
Bỗng nhiên đám yêu ma lại có động tĩnh khác thường như vậy, dù hắn còn không biết nguyên nhân là gì, nhưng lại dám khẳng định, tình huống này tuyệt đối không phải chuyện tốt lành.
Thực lực của hẳn hiện giờ đã bay vọt về chất, nhưng bảo đi đối mặt với một con Yêu Vương chân chính, vẫn có vẻ không đủ nhìn.
Lại nói, bên trong Tiên Yêu Cửu Thuế đã có Giao Long, cho nên viên Yêu Đan này, hắn dự định sẽ dùng cho Thôn Thiên Đan Phệ.
Thẩm Nghi dứt khoát mở giao diện ra, dùng Giao Đan nhét đầy ngoại đan.
Thọ nguyên mênh mông của yêu ma bắt đầu trôi đi.
Một trăm năm... Sáu trăm năm... Một ngàn ba trăm năm...
Thẩm Nghi cũng không hiểu thế giới bên trong giao diện kia buồn tẻ nhạt nhẽo đến mức độ nào, nhưng giờ phút này, ở trong tâm mắt của hắn, viên Đạo Chủng vốn có sinh cơ bừng bừng trong cơ thể, lại đang dùng một loại tốc độ vô cùng khủng bố để thành hình!
Một viên nội đan thuộc về lão Giao Long Bão đan viên mãn, bên trong ẩn chứa tu vi gần bảy ngàn năm của nó, không ngừng bù đắp cho khoản tu vi thiếu hụt của Thiên Yêu ngoại đan, lại thông qua viên ngoại đan này, chuyển tu vi đi nuôi nấng Đạo Chủng.
Hung sát yêu lực đều bị Đạo Chủng của Thẩm Nghi nuốt xuống.
Thuận theo quá trình những đường tơ máu không ngừng lan tràn phía trên Đạo Chủng, nó dần dần chia ra hình dạng của thân thể và cái đầu, hơn nữa càng ngày càng trở nên ngưng thực.
Chỉ thấy Đạo Chủng cuộn mình nằm ở bên trong nội đan, tựa như một đứa nhỏ đang Say ngủ.