Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 339 - Chương 339: Suy Nghĩ Của Hắn Dễ Nhận Ra Đến Thế Sao?

Chương 339: Suy Nghĩ Của Hắn Dễ Nhận Ra Đến Thế Sao? Chương 339: Suy Nghĩ Của Hắn Dễ Nhận Ra Đến Thế Sao?Chương 339: Suy Nghĩ Của Hắn Dễ Nhận Ra Đến Thế Sao?

A Thiên đưa mắt nhìn theo ánh mắt Du Long Đào, sau đó gương mặt thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ.

Chẳng hiểu vào những lúc như thế này, đối phương lại nhìn Thẩm Nghi thì có tác dụng gì chứ?

Đúng, bà ấy cũng thừa nhận tốc độ trưởng thành của đối phương còn kinh khủng hơn cả yêu ma, tuổi còn trẻ đã lấy được công trạng chém giết Bạch Lộc.

Nhưng mà... thế vẫn còn chưa đủ.

Nói đơn giản thế này, dù bên trong phần công trạng ấy không kèm theo một chút trợ giúp nào đến từ người khác, thì Bạch Lộc và tiểu Yêu Vương cũng không phải yêu ma cùng một cấp độ. Chênh lệch giữa hai con yêu ma này còn lớn hơn chênh lệch giữa Trân Càn Khôn và Khương Thu Lan.

"Tiểu Yêu Vương đang bị trọng thương, nếu Thẩm tướng quân cố ý tiến về phía trước, Du mỗ tình nguyện đi tới, trợ giúp tướng quân một tay. Nếu ngươi gặp phải mai phục, dù Khiếu Nguyệt Yêu Vương đích thân đến, Du mỗ cũng sẽ dốc sức liều mạng, đi tới ngăn cản nó vài hơi thở thay ngươi." Du Long Đào chậm rãi đứng dậy, vừa dùng chiếc chuông bạc trong tay truyên âm, vừa ôm quyền hướng về phía đối diện.

Nếu tiểu Yêu Vương đột phá, dù Khương sư muội có mặt ở đấy, cũng không mang đến bất cứ tác dụng gì, còn nếu nó chưa đột phá... Chỉ dựa vào thực lực của Thẩm tướng quân, tác dụng mà hắn mang lại tuyệt đối không yếu hơn Khương sư muội.

Hai kim linh tróc yêu nhân vừa trông thấy tình huống này, lại đồng thời rơi vào một thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi.

Đây ... đây là sự thật sao?

"... Nghe đến đây, Thẩm Nghi đã lấy lại được tinh thần, hắn lập tức mở lời, khéo léo nói: "Du tướng quân quá lời rồi, ngươi cứ ngồi xuống trước đi."

Hắn từng trông thấy con tiểu Yêu Vương kia một lần, luồng yêu khí hùng hồn trên người nó tuyệt đối đã vượt xa bất cứ con yêu ma nào hắn từng gặp được trước đó.

Còn Du tướng quân, dù đối phó với hai con Thanh Diện Sư Tử, đối phương cũng lộ vẻ tốn sức, lại thêm chuyến đi lần này, cần phải rời khỏi địa giới Thanh Châu, nói thật, sự xuất hiện của đối phương cũng không mang đến bao nhiêu tác dụng.

Sở dĩ Thẩm Nghi vẫn một mực trầm mặc từ đầu đến giờ, bởi vì hắn vốn không quen đưa ra kiến nghị đối với những chuyện mà bản thân không hiểu. Thanh Châu muốn làm gì, hay cần phải làm như thế nào, hắn đều không hiểu đạo lý bên trong. Nhưng nếu hỏi chuyện có liên quan đến việc giết yêu, thật ra hắn vẫn rất có kinh nghiệm.

"Ách." Du Long Đào thoáng do dự một chút, nhưng đến cuối cùng vẫn một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình.

A Thiên dùng bàn tay nhỏ bé chọc vào khuôn mặt mình, đột nhiên bà ấy lại phát hiện, cục diện này quá mức kỳ lạ, vì sao mình càng nhìn lại càng không hiểu chứ?

Đúng lúc này, Khương Thu Lan cũng liếc mắt nhìn về phía Thẩm Nghị, nói khẽ: "Trước đó ngươi từng đồng ý để cho ta đi theo, bây giờ còn giữ lời hay không?”

Bàn tay đang chọc lên má A Thiên đột ngột trượt đi một cái, thiếu chút nữa bà ấy đã dập thẳng đầu xuống bàn: "..."

Không ngờ Khương Thu Lan im lặng cả nửa ngày là vì đang đợi ý kiến của Thẩm Nghi.

"Cũng được." Thẩm Nghi biết Khương Thu Lan đang do dự điều gì.

Trải qua chuyến đi vào kinh lân này, hắn đã sớm phát hiện ra tình huống Khương Thu Lan "học lệch" (học đặc biệt giỏi ở một vài môn nhưng những môn còn lại cực kỳ kém cỏi), và đối phương hỏi ra câu này, chỉ đơn giản là bản thân nàng đang lo lắng mình sẽ làm hỏng chuyện, nhưng lại thật sự rất muốn giết chết con tiểu Yêu Vương kia.

Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì đáng phải xoắn xuýt cả, chỉ đơn giản là nàng chưa học qua phương pháp na di thôi mà. Ngay cả bộ Long thi dài đến trăm trượng mà hắn còn thuận tay kéo đi được, chẳng lẽ hắn lại không kéo nổi một nữ nhân sao?

Không phải, các ngươi đã tự mình quyết định được chuyện lần này rồi hả?

A Thiên đứng lên, bà ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần, chỉ chờ Khương Thu Lan bày tỏ thái độ là lập tức đưa ra tổng kết.

"Ta còn chưa trông thấy tình huống Thẩm tướng quân vẫn còn ngồi yên ổn tại chỗ sau khi đã biết được tin tức về yêu ma... Cho nên, kể cả khi các ngươi không đi, thì kiểu gì hắn cũng sẽ tự mình lên đường." Du Long Đào lại nhìn vê phía A Thiên bà bà, bất đắc dĩ cười cười một tiếng.

Kỳ thật, ngay tại thời điểm đối phương mời Thẩm Nghi tiến vào gian lâu các này, thì đáp án của vấn đề trước mắt đã được định ra rồi.

Thẩm Nghi hơi nhíu mày, suy nghĩ của hắn thực sự dễ nhận ra đến thế sao? Thật ra hắn không muốn xen vào loại chuyện này. Bởi vì căn cứ theo lời nói trước đó của Khương Thu Lan, thì tình huống tất cả đám yêu ma ở Thanh Châu đều rút đi hết, gần như đã nói rõ cho mọi người cùng biết, đây chính là một cái bẫy rồi.

Hơn nữa, Thẩm Nghi cũng không có ý định sẽ lôi kéo một đống người cùng đi chịu chết, nhưng đúng là hắn đang muốn tự mình lén lút chạy qua bên đó nhìn xem...

"Ôi." A Thiên khẽ há miệng thở dài, đột nhiên bà ấy lại phát hiện, hình như không một ai trong căn phòng này để ý đến cái nhìn của bản thân.

Hơn nữa, bà ấy vẫn cứ nghĩ mãi mà không rõ, vì sao đôi sư huynh sư muội này lại có lòng tín nhiệm lớn như thế đối với Thẩm Nghi kia?

Sau đó, bà ấy cẩn thận từng li từng tí lấy một luồng khí tức hùng hậu từ trong chiếc chuông vàng của mình ra.

"Đã như vậy, chúng ta lên kế hoạch đi."

Tiểu Yêu Vương có thể lần lượt khiêu khích Khương Thu Lan rất nhiều lân, mà sau đó, lần nào nó cũng có thể thành công chạy trốn, nói cách khác, thực lực bản thân nó rất mạnh, và ngay cả khi hiện giờ đang bị trọng thương thì muốn giết nó cũng không dễ dàng như vậy.

"Ta biết nó có một món bảo cụ mây đỏ, cho nên đã chuẩn bị một chiếc lưới tơ vàng, thế nhưng ta cũng không rõ rốt cuộc nó có loại thủ đoạn nào khác hay không."

"Ta chưa từng trông thấy." Khương Thu Lan nhắm hai mắt lại, cẩn thận hồi tưởng về quá trình giao thủ trước đó: "Nó luôn dùng một thanh đại đao, sau đó sẽ vận dụng mây đỏ, thậm chí tốc độ của nó khi dùng mây đỏ còn nhanh hơn na di chỉ pháp của Thẩm Nghi, ngoại trừ hai món này ra, không còn thứ gì khác nữa."
Bình Luận (0)
Comment