Chương 343: Mục Đích Ẩn Đằng Sau!
Chương 343: Mục Đích Ẩn Đằng Sau!Chương 343: Mục Đích Ẩn Đằng Sau!
Huyền Băng Ngọc Long lại nhào tới lần thứ ba.
Mà trước đó, thanh niên mặc giáp đen kia đã sớm có động tác rồi.
Chỉ thấy thân hình hắn đột ngột nhảy lên, đùi phải lăng không nện xuống.
Một đòn này tuyệt không đơn giản, chẳng những nó được Tiên Yêu Cửu Thuế và Giao Ma Chi Lực gia trì, hắn còn trực tiếp dùng tới thanh quang và Đạo Thai.
Cảng chân dài như đao như chùy ầm ầm nện xuống, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, đã đập gãy một bên sừng trâu tráng kiện, sau đó nặng nề giáng thẳng xuống đỉnh đầu tiểu Yêu Vương.
Âm thanh trầm thấp nổ vang bốn phíal
Bàn tay vốn đang cầm đao của tiểu Yêu Vương bỗng trở nên vô lực, buông xuống phía dưới, hai mắt nó chuyển thành vô thần, thân thể to lớn hùng vĩ lảo đảo ngã về phía sau.
Trong chớp mắt kia, Huyền Băng Ngọc Long đã theo sát tới, ngang nhiên xé rách phần bụng của nó.
Ngưu ma ngã xuống đất, khiến một mảnh sơn cốc chung quanh ầm ầm rung động. Nó trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang từ xa đi tới: "Khương Thu Lan... Khương Thu Lan...
Chưa bao giờ Tiểu Yêu Vương cảm thấy phẫn nộ như thế. Nó vốn coi trọng công bằng, bởi vậy mà rõ ràng là bản thân đã có thể phá cảnh từ sớm, nhưng vẫn muốn dùng thực lực cùng cảnh để chính thức đánh bại đối phương.
Nhưng hiện giờ, nàng lại mang người đến đánh lén khi nó đang bị thương?
A Thiên nhìn chằm chằm vào ngưu ma, trong lòng không có nửa phần gợn sóng.
Có lẽ con yêu ma này rất giảng đạo nghĩa, nhưng khi nó há miệng nuốt lấy bách tính của Thanh Châu thành, trong lòng nó lại không có lấy một chút cảm giác không nỡ hay xót thương gì cho bọn họ.
Ròng rã suốt bốn trăm năm, mười bảy huyện thành.
Tính mạng của mấy trăm vạn lê dân cũng nên có một câu trả lời cho bọn họI
Đúng lúc này, ngưu ma vốn đang nằm dưới đất, lại dân dần để lộ ra một nụ cười quái dị: "Nếu các ngươi đã muốn chơi như vậy, thì nói thật, người nhà của bổn vương cũng rất hào phóng!" Lời còn chưa dứt, một tấm gương đồng đã nhanh chóng chui ra từ bên trong tấm lưới tơ vàng kia, rôi đón gió mà lớn lên, trực tiếp treo lơ lửng ở phía chân trời, nhìn rất giống một vầng mặt trời nho nhỏiI
"Quả nhiên..." Hai bàn tay nhỏ bé của A Thiên nắm chặt lấy tấm lưới tơ vàng, cắn răng nhìn chăm chằm vào chiếc gương đồng đang lơ lửng trên trời kia.
Lần trước, ở thời điểm nghe thấy Khiếu Nguyệt Yêu Vương và ngưu yêu nói chuyện với nhau, bà ấy đã sớm mơ hồ có dự cảm rồi.
Dù đang cần tiểu Yêu Vương đến trợ giúp mình đối phó với Thanh Châu, nhưng tư thế của Khiếu Nguyệt khi đối mặt với nó lại thấp xuống quá mức rồi.
Nói cách khác, khả năng cao là con ngưu yêu kiêu ngạo này vốn đến từ một thế lực yêu ma nào đó nằm bên ngoài Đại Càn.
Mà loại yêu ma có bối cảnh này, sao có thể không mang theo một chút thủ đoạn bảo vệ tính mạng nào?
Thậm chí, một vị tôn tại đang đứng phía sau lưng đối phương còn có thể là yêu ma càng kinh khủng hơn cả Yêu Vương.
Nhưng đây chưa chắc đã là chuyện xấu đối với Thanh Châu.
A Thiên vốn định làm lớn chuyện này lên, để cho Võ Miếu biết rằng, thứ bọn họ mất đi nếu không đoái hoài đến nơi này, không chỉ là một địa khu Thanh Châu, mà hậu quả còn lớn hơn thế rất nhiều lần.
Đây tuyệt đối không phải một lần thất bại tạm thời mà bọn họ có thể nhãn nại được.
Suy cho cùng, Đại Yêu từ bên ngoài hùng hổ chạy đến, sẽ mang tới ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
Bởi vì không một ai có thể biết được, chúng nó đến đây, chỉ đơn thuần là báo thù, hay là đang muốn nhân cơ hội lần này để tóm lấy Đại Càn vào trong tay, tiếp tục xâm chiếm không gian sinh tôn vốn đã không nhiều lắm của những tiên môn kia, đẩy bọn họ vào hoàn cảnh hai mặt đều có địch?
Nếu dính đến cấp độ đó, khẳng định là Huyền Quang động và Ngô Đồng sơn sẽ không còn lý do gì để bàng quan đứng nhìn nữa, bởi vì dù nói thế nào chăng nữa, thì trên danh nghĩa Đại Càn triều và hai thế lực này vẫn có mối quan hệ đồng minh.
Mà bảo vệ phía bên ngoài lại chính là việc bọn họ nhất định phải làm.
Thanh Châu này vốn là một cánh cửa của Đại Càn triều, bởi vậy Đại Càn triều mới dứt khoát coi bọn họ trở thành cánh cửa lớn để ngăn cản đám yêu ma kia xâm chiếm. Vấn đề là trong khoảng thời gian vừa qua, mười hai vị tu sĩ Hóa Thân cảnh của Võ Miếu liên tiếp ngã xuống, ngay cả lão tổ cũng bị thương, rốt cục kết cục này đã làm cho mấy đồng minh vốn đang vững chắc của bọn họ, dần dần biến thành cục diện hai vị chủ tử cộng thêm một con chó giữ cửa.
Tông sư Hỗn Nguyên Tông đều bị điều đi làm việc cho tiên môn. Ngay cả cầu viện cũng phải dựa vào khí thế lật bàn như vậy... Khương Nguyên Hóa không dám nhấc cái bàn kia lên thì A Thiên bà sẽ xốc nó lên!
Ngươi đã muốn chết thì chúng ta cùng chất.
Có thể nói, mục tiêu ngay từ đầu của A Thiên đã là giết tiểu Yêu Vương trước, lại chờ Khương Thu Lan đột phá, bọn họ sẽ xông đến chém chết Khiếu Nguyệt, tranh thủ một chút thời gian chênh lệch này.
Về phần yêu ma khủng bố hơn, cứ để cho Võ Miếu và tiên môn đau đầu đi.
Đây là cơ hội duy nhất để Thanh Châu may mắn thoát khỏi kiếp nạn lần này. Dù xác suất rất nhỏ, nhưng so với chuyện trơ mắt ngồi nhìn tiểu Yêu Vương đột phá, sau đó lại trơ mắt nhìn nó tàn sát hơn phân nửa Thanh Châu, đến cuối cùng còn phải chờ đám Hỗn Nguyên Tông Sư mệt mỏi trở về, lại đến thu thập cái gọi là tàn cuộc kia... càng đáng tin cậy hơn.
Hiện giờ, bọn họ chỉ còn lại duy nhất một vấn đề.
A Thiên đưa tay lấy một cây Hồng Anh đại thương còn dài gấp năm lần thân thể bà ấy từ bên trong chiếc chuông vàng cạnh hông ra ngoài.
"Giết!"
Bóng người nhỏ xinh đột ngột lao vọt lên, hung hăng đâm mũi thương lóe sáng hàn mang về phía người tiểu Yêu Vương!
Cùng lúc đó, Thẩm Nghi cũng xẹt qua trời cao, Tiềm Uyên trong tay hung hăng bổ thẳng xuống mi tâm con ngưu yêu nọ.
Huyền Băng Ngọc Long cũng không chịu thua kém, nó bay sát đằng sau hắn, điên cuồng rít gào một tiếng, rồi cắn thẳng vào yết hầu con ngưu ma kial